Tô nhị bá vừa dứt lời, cả năm đứa nhỏ đều ngoan ngoãn gật đầu liên tục "Vâng vâng vâng".
Chung quy, điều chủ yếu là chúng đã hiểu rõ sự nghiêm trọng của việc này nhưng chắc lần sau vẫn dám làm tiếp.
Khi Tô Hương Tú dẫn năm chị em rời khỏi cổng bệnh viện huyện, Lư Đản vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì cha mẹ và anh chị của cậu ấy cũng sắp về nhà rồi! Mặc dù ở nhà chú ba cũng rất tốt nhưng dẫu sao cũng không phải là nhà của mình, Lư Đản đã nhớ cha mẹ từ lâu lắm rồi.
Bây giờ Lư Đản nắm c.h.ặ.t t.a.y chị Tô Hương Tú không buông, miệng không ngớt gọi: "Chị ơi chị ơi" trông thật là lí lắc!
Ban đầu Tô Dĩnh định lén ghé qua chợ đen một vòng nhưng bây giờ có chị Hương Tú ở đây, thật khó mà hành động. Chủ yếu là nếu chẳng may xui xẻo gặp cảnh sát thì mấy đứa trẻ chạy thoát được, vì không ai lại gây khó dễ với bọn trẻ con. Nhưng với chị Hương Tú thì không chắc, chị ấy đã đến tuổi sắp kết hôn, nếu chuyện này làm hỏng cuộc hôn nhân của chị ấy thì không đáng chút nào.
Vì vậy Tô Dĩnh chỉ đành tranh thủ quanh quẩn gần bệnh viện huyện xem có tìm được thứ gì hay ho không.
Nhưng chưa kịp để Tô Dĩnh phát hiện ra món gì tốt thì Tô Dụ đã phát hiện trước rồi. Dĩ nhiên lý do Tô Dụ phát hiện trước là do cậu thấp, tầm mắt đủ thấp để dễ dàng bắt gặp những người ngồi hoặc ngồi xổm bên vỉa hè.
Ban đầu người phụ nữ lớn tuổi bày một chiếc giỏ lớn trước mặt chỉ thấy một đứa trẻ đi đường kiêu ngạo, oai phong lẫm liệt, bà ta không ngờ đứa bé này lại biết về chuyện bán hàng ngoài cổng bệnh viện.
Khi Tô Dụ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lớn tuổi, bà ta cũng nhìn thẳng vào cậu nhưng chỉ nhìn thôi, giống như đang trêu đùa một con khỉ nhỏ, hoàn toàn không có ý định tiết lộ mình đang bán thứ gì trong giỏ. Rõ ràng bà ta không coi Tô Dụ là khách hàng tiềm năng!
Tô Dụ sốt ruột quá, cậu cố gắng nháy mắt rồi phát ra âm thanh "phì phì" để thu hút sự chú ý, tất cả đều là những ám hiệu cậu học được từ chị mình, Tô Dĩnh.
Nhưng bà lớn tuổi...
Bà ta cười lớn: "Ha ha ha ha ha!"
Bà ta thấy đứa bé này thật sinh động và hài hước!
Tô Dụ: "..."
Tô Dụ từ bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-320.html.]
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần biết từ bỏ!
Tô Dụ quay đầu, nắm lấy vạt áo của chị mình.
Lúc này Tô Dĩnh đang quan sát kỹ lưỡng con hẻm nhỏ bên kia đường, thực ra cô chưa nói cho mọi người biết mình đang tìm người bán hàng nhưng Tô Dụ đã nhận ra.
Tô Dụ nhỏ giọng nói: "Chị ơi... chị ơi, bên kia kìa!!!"
Tô Dĩnh quay lại nhìn: "!"
Làm tốt lắm!
Tô Dĩnh lập tức kéo Tô Hương Tú và mấy đứa em dừng lại, bảo họ chờ ở đây một chút, sau đó cô tự mình bước tới chỗ người phụ nữ lớn tuổi, làm ra vẻ vô tình liếc nhìn vào giỏ của bà ta, cái kiểu mà ai cũng hiểu là đang trao đổi ngầm ấy...
Người phụ nữ lớn tuổi đúng là đồng bọn của nhau, hai người nhanh chóng hiểu ý và lén lút cùng nhau chui vào con hẻm nhỏ!
Tô Dụ: "!"
Rõ ràng cậu cũng đã làm như thế mà!
Tại sao lại không thành công nhỉ???
Thật là bực mình!
Lúc này Tô Hương Tú cũng đã đoán ra Tô Dĩnh đang làm gì. Gần đây cô ấy đã thấy chuyện này diễn ra mấy lần nên vội kéo mấy đứa em đứng canh gác.
Tô Dĩnh đã quen với việc này, chẳng bao lâu sau cô và người phụ nữ lớn tuổi bước ra từ con hẻm nhỏ.
Nhìn vào nét mặt của hai người, rõ ràng cả hai đều rất hài lòng với cuộc giao dịch.
Người phụ nữ lớn tuổi vì đã bán hết giỏ hàng trong một lần nên vui vẻ tiết lộ cho Tô Dĩnh một vài địa điểm bán hàng khác. Thực ra bà ta đã ngồi bán ở đây nửa ngày rồi mà chỉ bán được chưa đến một phần ba. May mà hôm nay gặp được một khách hàng lớn, giúp bà ta bán hết sạch giỏ hàng, bà ta có thể sớm về nhà nghỉ ngơi với tâm trạng rất vui vẻ!