Khi Tô Hương Tú nghe nói con la này tự mình chạy đến thôn của họ chơi, cô ấy cũng vô cùng ngạc nhiên. Con la này giỏi thật, thôn của họ cách công xã khá xa mà!
Trên đường về, sáu chị em cười nói rôm rả, vừa ăn những bắp ngô lớn mà nhà Lưu Đại Xuyên luộc cho. Con la thỉnh thoảng còn "hơ hơ" vài tiếng như góp vui. Nó đã lấy lại dáng vẻ của một con la vô tư, cười toe toét, chẳng giống một con vật vừa khiến chủ nhân nổi giận vào sáng nay.
Nhưng khi đi được nửa đường, họ gặp hai người quen - đó là Tô Đại Lan và chồng cô ta đang trên đường về thăm nhà mẹ đẻ!
Trong dòng họ của Tô Dĩnh, đến đời cô có bốn cô con gái: Tô Đại Lan con của Tô đại bá, Tô Đại Trân con của Tô đại bá, Tô Hương Tú con của Tô nhị bá và Tô Dĩnh con của Tô lão tam.
Trong bốn người này, người có cuộc sống khổ nhất là Tô Đại Trân, còn người khôn khéo nhất chính là Tô Đại Lan.
Tô Đại Lan sinh ra sớm, trước khi mười mấy tuổi đều sống cùng ông nội Tô. Với sự che chở của ông, dù Tô đại bá trọng nam khinh nữ nhưng không dám quá đáng nên cuộc sống của Tô Đại Lan không vất vả như Tô Đại Trân.
Hơn nữa do ảnh hưởng từ ông nội, Tô Đại Lan thừa hưởng được ba phần sự tinh khôn của cha và bảy phần tính toán của mẹ.
Nói chung, cô ta là người không dễ trở mặt nhưng rất khéo léo trong việc chiếm lợi thế mà không chịu thiệt.
Hiện tại Tô Đại Lan đã gả vào một gia đình công nhân ở huyện nhưng sau mỗi mùa xuân vẫn về nhà mẹ đẻ giúp đỡ.
Dĩ nhiên việc về nhà mẹ đẻ là do Tô đại bá và Tô đại nương muốn, nhưng lần nào về Tô Đại Lan cũng tìm cách vơ vét một chút, như mấy nắm hành lá, vài mớ rau mùi nhỏ hoặc vài rổ quả dại. Dù sao nhà cô ta cũng chẳng thiệt thòi gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-322.html.]
Khi Tô Dĩnh và mấy đứa em nhìn thấy Tô Đại Lan và chồng cô ta đèo nhau trên một chiếc xe đạp, phía trước còn treo nửa con gà hun khói, cả bọn không ai nói gì.
Trước khi Tô Đại Lan lấy chồng, mối quan hệ của cô ta với các chị em họ khác cũng bình thường, xích mích nhỏ không ít nhưng cũng không có mâu thuẫn lớn, chủ yếu vì Tô Đại Lan không phải kiểu người cực đoan như Tô Đại Trân, cô ta luôn chừa lại cho mình một đường lùi.
Nhưng kể từ sau vụ Tô Đại Nghiệp trèo tường vào dịp trước Tết, bây giờ nhà Tô nhị bá và nhà Tô Dĩnh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà Tô đại bá.
Lúc này Lưu Đại Xuyên cứ tưởng hai người đi xe đạp kia là người đi đường không quen biết nên chỉ cẩn thận không để xe la va vào họ rồi định cho xe đi tiếp. Nhưng khi vừa định tăng tốc, giọng của người phụ nữ trẻ phía sau vang lên.
Tô Đại Lan cười hì hì nói: "Ôi, đây chẳng phải là Hương Tú đó sao, chân của anh rể em bị trật mấy hôm trước, cho chị quá giang một đoạn được không?"
Vừa nhìn thấy người ngồi trên xe la là người quen, Tô Đại Lan nghĩ đến việc kiếm chút lợi. Cái xe đạp mà chồng cô ta đang đi thực ra là xe mượn của đồng nghiệp, mục đích là để về khoe với mọi người ở thôn rằng mình sống sung túc ra sao. Nhưng nếu lỡ đi trên đường đèo núi mà làm hỏng xe thì không đáng, còn phải đền nữa nên cô ta nghĩ tốt hơn là đi nhờ xe la.
Nhưng Tô Hương Tú chỉ đối xử tốt với mấy đứa em ruột và Tô Dĩnh, thực ra cô ấy là người rất nóng tính.
Tô Hương Tú chẳng buồn cho cô chị họ này chút sắc mặt tốt, cô ấy lạnh lùng đáp: "Không được, chị là phượng hoàng bay cao rồi, tự mà đạp xe đi chứ, xe la này không đủ sức kéo chị đâu-"
Tô Đại Lan: "..."
Tô Đại Lan vẫn chưa biết chuyện Tô Đại Nghiệp trèo tường, nhưng lúc này mặt cô ta đã có chút xấu hổ.
Giọng điệu của cô ta cũng thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn: "Hương Tú, em nói chuyện kiểu gì vậy? Đây là cách em nói với chị mình sao?"