Lúc này đúng vào dịp sau vụ thu hoạch mùa thu năm ngoái thì đã nửa năm trôi qua, hai vợ chồng nhỏ lại về nhà mẹ đẻ. Nhưng trên đường về, Chu Hữu Quang lại nghe được rằng em trai vợ bị bắt vì ăn cắp và còn bị dân thôn bắt ngay tại chỗ. Chu Hữu Quang cảm thấy mất mặt, anh ta rất tức giận.
Chu Hữu Quang lập tức dừng xe đạp bên đường, tức giận nói: "Em xuống xe đi!"
Tô Đại Lan cũng thấy lo lắng, chủ yếu là cô ta không biết rõ sự tình thế nào nên không biết làm cách nào để giải thích.
Vì vậy Tô Đại Lan vội xuống khỏi yên sau xe đạp rồi an ủi Chu Hữu Quang: "Mệt rồi thì mình đẩy bộ một đoạn đi, không cần vội, dù sao cũng sắp tới nơi rồi."
Chu Hữu Quang và Tô Đại Lan có tình cảm với nhau, Tô Đại Lan không chỉ xinh đẹp mà còn biết chăm sóc người khác, cô ta luôn làm cho Chu Hữu Quang cảm thấy rất thoải mái, khiến anh ta thấy tự hào và cuộc sống của anh ta rất êm ả.
Bây giờ khi Tô Đại Lan nhẹ nhàng an ủi anh ta, Chu Hữu Quang nhanh chóng bớt giận. Anh ta thở dài, cảm thấy Đại Lan nhà anh ta thật xui xẻo khi sinh ra trong một gia đình như vậy, nhà không có tiền, còn có một người em trai vô dụng không thể giúp đỡ gì cho anh rể. Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, là một người chồng, anh ta không thể trút giận lên vợ mình chỉ vì em trai cô ấy không ra gì.
Vì vậy Chu Hữu Quang đã nguôi giận, không còn quát tháo nữa.
Chu Hữu Quang đẩy tay lái xe đạp sang một bên, nói với Tô Đại Lan: "Em đạp đi, anh mệt rồi."
Tô Đại Lan lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Được, anh nghỉ ngơi đi!"
Tô Đại Lan cầm lấy tay lái xe đạp, Chu Hữu Quang bước vòng qua sau lưng cô ta, sau khi cả hai chân đều đứng vững thì thấy Chu Hữu Quang thấp hơn cô ta cả một cái đầu.
Sau đó Chu Hữu Quang ngồi lên yên sau xe đạp, ôm chặt lấy eo Tô Đại Lan, còn Tô Đại Lan thì đạp xe hết sức.
Trong chốc lát, con đường nhỏ trong thôn quê lại một lần nữa cuộn lên một làn bụi mù. Chiếc xe đạp đi mượn lại đang một mình trình diễn tốc độ và sự phấn khích đầy nhiệt huyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-324.html.]
Phía mấy chị em Tô Dĩnh, khi trở về thôn Thanh Sơn thì trời đã tối đen, nhưng trong suy nghĩ của Lưu Lan Hương, mấy chị em bọn họ đi bộ về, bà không thể tưởng tượng được rằng một con lừa lớn lại có thể chở năm đứa trẻ chạy suốt hơn một giờ. Bà cũng không ngờ rằng Lưu Đại Xuyên có thể đưa họ về nhà nên thực ra bà mẹ già không hề lo lắng.
Lúc này Lưu Lan Hương đã ăn tối xong, đang ngồi trước cửa phòng khách may vá.
Bốn con ch.ó nhỏ, hai con heo con, hai con gà con quẩn quanh đầu gối, tất cả đều nằm im.
Chẳng bao lâu, cửa lớn của nhà mở ra, Lưu Lan Hương nhìn lên, thấy không chỉ có mấy đứa trẻ mà còn có cả Tô Hương Tú!
Lưu Lan Hương đặt cây kim trong tay xuống: "Hương Tú à, cháu về rồi sao? Cha mẹ cháu về chưa? Chị dâu cháu sinh chưa?"
Lúc này Tô Hương Tú đã hoàn tất giao dịch lợi ích giữa cô ấy và Tô Dĩnh, nếu cô ấy muốn những món đồ tốt mà Tô Dĩnh đã đổi được trước đó, ngoài việc đưa tiền, cô ấy còn phải giúp che giấu sự thật.
Vì vậy lúc này Tô Hương Tú còn biết làm gì khác?
Tô Hương Tú chỉ có thể ngượng ngùng giải thích với Lưu Lan Hương: "Chị dâu cháu đã sinh được một cặp sinh đôi long phượng, ngày mai cha mẹ cháu sẽ về, nhà cửa cũng nửa tháng nay không có ai ở nên cháu về trước để dọn dẹp một chút."
Sự chú ý của Lưu Lan Hương ngay lập tức chuyển sang cụm từ "long phượng".
Lưu Lan Hương vô cùng phấn khích: "Trời ơi, sinh đôi long phượng à! Hai đứa trẻ có giống nhau không? Nhanh kể cho thím nghe nào..."
Đằng sau, mấy chị em Tô Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự rất sợ!