"A!!! Ai giẫm rơi giày của tôi rồi??!"
"Đừng đẩy nữa, đừng đẩy nữa mà!!"
"Bánh quy đó là tôi thấy trước, đừng có giành với tôi!"
"Ai sờ tôi thế??? Có kẻ quấy rối!!!"
"Ối phiếu của tôi đâu? Phiếu lương thực của tôi đâu mất rồi? Bắt kẻ trộm đi!!!"
"Ối giời!!! Đánh người ta..."
Khi đại đội trưởng Vương Đại Lực của đại đội Thanh Sơn bước ra từ cửa công xã với trái tim run rẩy, hai chân run lẩy bẩy và đôi bàn chân yếu ớt, cảnh tượng trước mắt và những âm thanh vang vọng đến tai anh ta chính là như thế.
Vương Đại Lực nghĩ thầm, tiêu rồi...
Mặc dù trong lòng anh ta vô cùng chống cự, mặc dù đã cố hết sức để kéo dài thời gian đối mặt với tình huống hiện tại nhưng nhưng nhưng mà... khoảnh khắc này vẫn đến sao???
Những kẻ thích đánh nhau, thích cãi vã, thích ăn cắp vặt, thích nhìn lấm lét, những người ngốc nhưng lắm tiền và có người chống lưng cần được bảo vệ đặc biệt... Mẹ ơi, mấy người gây chuyện lúc này toàn là mấy vị thần được phân về đại đội của anh ta sao!!!
A... Trời ơi... Đất ơi...
Tại sao lại làm khó Đại Lực thế này...
Đại Lực tội nghiệp có làm gì sai đâu?
Sao Đại Lực tội nghiệp lại xui xẻo thế này... haizz?
Vất vả lắm mới chen qua được đám đông, lách đến trước xe la của đại đội mình, đại đội trưởng Vương Đại Lực sững người.
Anh ta bấm ngón tay đếm lại từng người.
Một, hai, ba... mười ba người, không sai, tất cả thanh niên trí thức mới của thôn đều có mặt ở đây rồi!
Ối giời ơi!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-351.html.]
Thì ra chuyện xảy ra không liên quan đến người của đại đội họ!!
Vương Đại Lực suýt chút nữa thì vui mừng phát khóc.
Tô Dĩnh tặc lưỡi: Tất nhiên rồi, không nhìn xem ai là người phụ trách à? Còn không phải một người địch hai sao!
4 công điểm không phải trả cho cô vô ích mà!
Lúc này đại đội trưởng Vương Đại Lực đã không còn run tay nữa, chân cẳng cũng không còn mềm nhũn, chỉ vài bước là đã tới bên cạnh Hồ lão lục.
Rồi Vương Đại Lực ghé sát tai Hồ lão lục thì thầm: "Mau đi nhanh đi!!!"
Trời ơi, công xã bây giờ hỗn loạn thế này, Vương Đại Lực không dám ở lại thêm nữa. Mặc dù các thanh niên trí thức mới của đại đội họ hiện tại chưa có ai gặp chuyện gì nhưng tất cả bọn họ đều là những quả b.o.m hẹn giờ hạng nặng! Bị chạm vào thì chỉ trong nháy mắt sẽ nổ tung, m.á.u b.ắ.n đầy mặt... Vương Đại Lực không dám mạo hiểm!
Hồ lão lục đang thong thả gãi ngón chân cái xem náo nhiệt, hoàn toàn không biết mình đã bị bao vây bởi một nhóm b.o.m sống hạng nặng, nghĩ thầm: "..."
Ờ, ờ, được rồi.
Thấy đại đội trưởng lo lắng như vậy, Hồ lão lục nào dám nấn ná, vội vàng chỉ huy con la Đại Thanh quay xe lại.
May mà thôn của họ ở xa, sáng nay đến muộn, xe la của họ đỗ gần công xã hơn so với xe của các đại đội khác, người đánh nhau đều tập trung ở cổng Cung Tiêu Xã nên khu vực này còn khá rộng rãi, xe la rất nhanh đã quay đầu và bắt đầu rời đi.
Khu phồn hoa của công xã Thịnh Vượng cũng không rộng lớn, chỉ là mấy con đường quanh công xã và Cung Tiêu Xã, ra khỏi những con đường này là các thôn xung quanh công xã.
Bây giờ đã là khoảng ba giờ chiều, dân thôn xung quanh hoặc đang làm việc ở nhà máy, hoặc đang làm ngoài đồng, không có nhiều người, đường cũng khá vắng vẻ.
Chẳng bao lâu sau, Vương Đại Lực đã dẫn mọi người ra khỏi phạm vi công xã, đi vào con đường nhỏ giữa cánh đồng.
Nhưng đi được một đoạn, cuối cùng cũng có một thanh niên trí thức không thể kiềm chế được nữa.
Một cô gái thắt b.í.m tóc đuôi sam, mặc quần áo chắp vá nhưng da mặt và tay lại trắng mịn bất thường, rụt rè hỏi: "Đồng chí đại, đại đội trưởng, khi nào thì chúng ta có thể ngồi xe la được ạ?"
Vương Đại Lực vừa nghe giọng điệu và khẩu âm của cô gái này đã lập tức nhận ra ngay.
Cô bé trẻ trung trước mặt này chính là người ngốc nghếch nhiều tiền từ Hải Thị, đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt. Cha mẹ cô ấy bị đưa đi cải tạo nhưng cô chú vẫn giữ chức vụ cao. Vừa nãy lãnh đạo công xã còn đặc biệt nhắc nhở Vương Đại Lực phải giúp đỡ cô gái này.