Hồ lão lục cảm thấy mình không thể làm được như vậy, thật sự không thể làm được!
Chuyện hôm nay anh ta có làm việc trơn tru hay không cũng không quan trọng!
Thậm chí anh ta còn thay đại đội trưởng cảm thấy số công điểm trả cho cô con gái lớn nhà họ Tô này thật quá xứng đáng!
Sau đó không còn bị các thanh niên trí thức làm chậm chân, con la Đại Thanh kéo xe chạy vù vù, chỉ chưa đầy nửa tiếng sau, Hồ lão lục, Tô Dĩnh và Tô Dụ đã "vút" một mạch về đến đầu thôn.
Lúc này thời gian vừa khớp, gần như là lúc Tô Dĩnh, Tô Mậu và Lư Đản tan học về nhà. Từ xa, Tô Dĩnh và Tô Dụ đã thấy Tô Mậu và Lư Đản đang đợi hai chị em ở rừng nhỏ ngoài thôn.
Tô Mậu và Lư Đản cũng vừa mới đến đây không lâu, khi thấy Tô Dĩnh và Tô Dụ quả thật đã về đúng giờ, cuối cùng họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Hồ lão lục đánh xe kéo cả đống hành lý lớn nhỏ về đại đội bộ để thông báo cho mọi người, còn Tô Dĩnh thì hoàn tất giao dịch mua bán tiền hàng với Lư Đản rồi mấy chị em nắm tay nhau giả bộ bình tĩnh trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, Tô Dĩnh, Tô Mậu và Tô Dụ thấy trong sân chỉ có Tô Thành, còn Lưu Lan Hương vẫn chưa tan làm, xem ra mọi thứ đều ổn, ha ha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-357.html.]
Bốn chị em để hai đứa nhỏ Tô Thành và Tô Dụ ở lại sân trước làm cơm nhưng thực ra là để canh chừng xem mẹ có về không, còn Tô Dĩnh và Tô Mậu thì lén mang những đồ ăn ngon và vải vụn Tô Dĩnh mua hôm nay nhét vào phòng của Tô Dụ ở sân sau.
Trong phòng Tô Dụ vẫn chất đầy những mảnh gỗ quý mà họ thu thập được vào năm ngoái, Lưu Lan Hương thường không thích vào phòng này vì chê bừa bộn, hơn nữa mùi gỗ đàn hương còn có tác dụng đuổi côn trùng, giúp đảm bảo thức ăn và vải vụn sẽ không bị côn trùng và chuột gặm nhấm, lại còn có thể che đi mùi thơm ngọt của đồ ăn vặt, thật là tiện lợi nhiều mặt.
Những mảnh vải vụn lần này Tô Dĩnh tạm thời chưa có ý định sử dụng. Cô muốn đợi lần sau khi mua mảnh vải vụn một cách công khai rồi dần dần thêm vào, đến khi sử dụng sẽ không dễ bị phát hiện.
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, bốn chị em mới hoàn toàn yên tâm.
Mặc dù mẹ của họ rất dịu dàng (ngày trước), rất hiền hậu (gạch bỏ), rất yêu thương họ (chắc chắn), nhưng khi nổi giận thì ai cũng sợ, sức mạnh áp đảo từ huyết thống quả là quá lớn!
Buổi trưa Tô Dĩnh đã mua khá nhiều bánh bao ở tiệm cơm Quốc Doanh, lúc này cô lấy ra vài cái, dùng d.a.o cắt thành từng lát, rồi bỏ một chút mỡ heo vào chảo lớn để chiên giòn. Mặc dù sẽ bị mắng vì lãng phí mỡ heo, nhưng như thế sẽ không bị phát hiện rằng bánh bao được mua từ tiệm cơm Quốc Doanh, vừa đảm bảo vừa thơm ngon.
Sau đó Tô Dĩnh tận dụng phần dầu còn lại trong chảo để nấu một món hầm và trộn một món nộm. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lưu Lan Hương vừa vặn bước vào nhà.
Buổi trưa Tô Dụ không về ăn, Lưu Lan Hương cũng không để ý, vì trẻ con trong thôn thường lên núi xuống sông chơi quên giờ, đây là chuyện rất bình thường. Giờ thấy mấy đứa con đều ở nhà, bà mẹ Lưu Lan Hương hoàn toàn không phát hiện ra rằng bọn trẻ đã làm gì trong suốt ngày hôm nay.
Trong bữa cơm, mẹ Lưu Lan Hương hồ hởi nói: "Vừa trước khi tan làm, đại đội thông báo rằng các thanh niên trí thức mới sắp về đến làng, lần này nhiều người lắm, tận mười ba người! Ngày mai sẽ bắt đầu xây dựng điểm thanh niên trí thức, sẽ huy động người trong thôn đến giúp làm việc và sẽ được tính công điểm như bình thường. Nhưng nhà mình chắc không có phần, nhà mình không có đàn ông khỏe mạnh. Đại đội bàn bạc, các nhà trống trong thôn cũng không đủ chỗ ở cho họ mà mấy căn nhà trống đó lại đã lâu không có người ở, giờ dọn dẹp cũng không kịp nên quyết định để các thanh niên trí thức tạm trú trong nhà dân, mỗi tháng được trả mười đồng tiền công!"