Trước đây Ninh Quyên sợ chó vì chó trong thôn đều nuôi thả, chạy lung tung khắp nơi, Ninh Quyên dám ngoài một . cô bắt đầu cho Tiểu Ngũ và Tiểu Lục ăn mỗi khi gặp mấy con ch.ó khác trong thôn dọa , Tiểu Ngũ và Tiểu Lục mà mặt thì đều sẽ xông đuổi bọn chúng .
Tóm , thứ ở nhà Tô Dĩnh đều khiến Ninh Quyên cảm thấy an tâm và vui vẻ, so với điểm thanh niên trí thức thì đó thật sự là sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục!!!
Vì khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ninh Quyên lấy tiền ngay đưa cho Tô Dĩnh: "Chị... chị hết! Chị đảm bảo sẽ !"
Tô Dĩnh nhận lấy tờ tiền lớn từ tay Ninh Quyên, kỹ biểu cảm mặt Ninh Quyên, dường như cô thật sự nghiêm túc...
Tô Dĩnh suy nghĩ một chút : "Chị tự rõ trong lòng, nếu một ngày nào đó chị vi phạm bất kỳ điều nào trong bốn điều , em sẽ đuổi chị về điểm thanh niên trí thức ngay. Còn về phía đại đội trưởng, chị cần một lý do chính đáng để ở điểm thanh niên trí thức nữa, nếu chị sẽ dễ các thanh niên trí thức khác cô lập hoặc lời đồn về gia đình em. Chị định lấy lý do gì?"
Phản ứng đầu tiên của Ninh Quyên là định cô chịu nổi mùi hôi chân của Vương Linh và tính cách ồn ào của cô ! thế ... Nói lẽ ngày mai cô sẽ đánh.
Hay là ... À! Cô ý ! Hôm nay cô thấy Vương Linh đang sách mà!
Ninh Quyên : "Cứ chúng đang giúp đỡ lẫn , ? Chị nghiệp trung học, mặc dù nhiều năm nhưng điểm các môn văn hóa của chị vẫn khá . Chị sẽ với đại đội trưởng rằng đến để dạy kèm cho mấy đứa nhỏ, còn Lưu Lan Hương sẽ dạy chị may vá và nông, như thế !"
Lý do chắc chắn sẽ ! Hì hì, nếu cô cố gắng thì cũng thể nghĩ cách giải quyết mà!
Tô Dĩnh suy nghĩ một lát, lý do thật cũng hợp lý.
Tuy nhiên...
Tô Dĩnh lên trần nhà: "Khụ... Ừm, toán của chị thế nào?"
Trong nhà cô vẫn còn một "lỗ đen" về môn toán tiểu học mà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-418.html.]
Bản cô thì toán tiểu học và trung học cơ sở nhưng cô cách dạy khác!
Ninh Quyên tự tin, cô vốn là học sinh giỏi của lớp, các môn văn hóa đều đầu, ngay cả thầy giáo cũng rằng thật tiếc là bây giờ còn thi đại học nữa.
Ninh Quyên vỗ n.g.ự.c : "Tất nhiên là thành vấn đề, chị học giỏi!"
Nghe , Tô Dĩnh bắt đầu chút động lòng để Ninh Quyên ở , xem như một giáo viên miễn phí dạy kèm cho mấy đứa em. Có còn hơn mà.
Kỳ thi cuối kỳ , Tô Mậu 60,5 điểm môn toán, đây là một điểm nguy hiểm. Tô Dĩnh thể hiểu nổi, toán tiểu học đơn giản thế mà đứa em trai thứ hai của cô thể thi thấp đến ? Đây đều là con của cùng một cha , thể tiếp thu môn toán như ...
Rồi đó Tô Dĩnh và Ninh Quyên nhanh chóng thỏa thuận rằng ngày mai Ninh Quyên sẽ tự gặp đại đội trưởng để về việc sống ở điểm thanh niên trí thức nữa. Khi thứ thỏa, Tô Dĩnh định dậy về nhưng lên thì cô chợt nhớ điều gì đó.
Tô Dĩnh hỏi: "Này, rốt cuộc hôm nay chuyện gì xảy , mới một lúc mà chị chạy về đây ?"
Ninh Quyên: "..."
Ninh Quyên: "Nói lẽ em tin, thật chuyện ở điểm thanh niên trí thức hôm nay là như thế ... bla bla bla..."
Ninh Quyên nhanh chóng kể những chuyện xảy với cô ở điểm thanh niên trí thức.
Nghe xong, Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh : "Em tin, thật sự tin..."
Trời ạ, năm đứa rắc rối quả thật gì là giả dối!
Sau đó hai cùng bày tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với đại đội trưởng Vương Đại Lực mỗi tắt đèn ngủ.