Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 468

Cập nhật lúc: 2025-05-23 13:24:56
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó khi Tô Đại Nghiệp về nhà bàn bạc với Cung Thục Trân, sự việc đã gây ầm ĩ lớn như vậy mà Tô đại bá vẫn không đồng ý chia nhà, có vẻ ông ta quyết tâm đợi Tô Đại Điền lớn lên rồi mới cưới vợ cho cậu ta.

Cung Thục Trân hỏi Tô Đại Nghiệp: "Vậy chúng ta phải làm sao? Đợi đến khi em trai anh lớn thì còn bao nhiêu năm nữa! Em trai anh lại phá của như vậy, lãng phí đều là tiền của con chúng ta cả đấy!"

Lúc đó mặt mày Tô Đại Nghiệp trở nên u ám, không nói gì nhưng trong lòng anh ta đã có một ý tưởng.

Thế là tối hôm đó, sau khi Cung Thục Trân ngủ say, Tô Đại Nghiệp lặng lẽ dậy mặc quần áo và xuống hầm của nhà mình.

May mà mấy hôm nay Cung Thục Trân mệt mỏi quá độ, ngay cả tiếng đóng cửa hơi lớn một chút của Tô Đại Nghiệp cũng không làm cô ta tỉnh giấc.

Ý tưởng của Tô Đại Nghiệp rất đơn giản, dù sao thì cũng chẳng còn đường lui, ông già không chịu chia nhà, vậy thì anh ta đành tự mình hành động.

Rõ ràng anh ta mới là con trai cả trong nhà, thật không hiểu sao ông già lại quan tâm đến thằng Tô Đại Điền nhỏ này đến vậy? Cuối cùng chỉ có anh ta mới có thể chăm sóc cho ông bà già, giờ mọi người đều nên đến lấy lòng anh ta mới phải! Sao ông già còn dám không nghe lời anh ta, ngược lại còn bắt anh ta phải chờ? Thật là càng già càng hồ đồ... đến số đếm cũng không phân biệt nổi nữa!

Tô Đại Nghiệp mang một bụng tức giận, nhanh chóng lôi thân thể kiệt quệ của mình, cầm cái cuốc khó nhọc đào lên chỗ trong hầm nhà mình, nơi chôn một số lượng lớn vàng.

Nhưng khi Tô Đại Nghiệp mở chiếc rương gỗ đựng vàng ra... Trời ơi! Chuyện này là thế nào?!

Ai? Ai đã động đến số vàng của anh ta!!!

Tại sao vàng lại thiếu đi nhiều đến thế!!

Lúc đó Tô Đại Nghiệp không còn nghĩ gì nữa, lao ra khỏi hầm nhà mình và chạy thẳng vào phòng chính.

Sau đó Tô Đại Nghiệp mạnh bạo đập cửa phòng chính, lao vào giường và lay mạnh Tô đại bá đang mơ màng buồn ngủ.

Tô Đại Nghiệp nói, giọng run rẩy: "Xong rồi cha ơi! Xong hết rồi!! Số vàng nhà mình chỉ còn vài miếng trên bề mặt, phía dưới không biết từ lúc nào đã bị ai đó thay hết bằng củi rồi!!"

Khi ấy Tô đại bá vẫn còn ngái ngủ, khuôn mặt nhăn nheo đen vàng bỗng tái mét, ông ta bật dậy khỏi giường, hành động nhanh nhẹn như trẻ lại hai mươi tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-468.html.]

Rồi Tô đại bá run rẩy mở to mắt, nắm chặt cổ áo con trai Tô Đại Nghiệp và hỏi: "Con nói... con nói cái gì???"

Tô đại bá hoàn toàn không thể tin được...

Điều này sao có thể xảy ra?

Điều này sao có thể xảy ra được!!!

Tô đại bá đẩy con trai lớn Tô Đại Nghiệp trước mặt ra, chân trần lao thẳng xuống hầm chứa.

Lúc này trong hầm chứa, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn dầu, xung quanh chiếc thùng gỗ là những thỏi vàng và mảnh gỗ văng khắp nơi.

Nhưng bất kể Tô đại bá có đếm thế nào đi chăng nữa, số vàng phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu vẫn chỉ là vài mảnh nhỏ mà thôi... còn lại tất cả đều là những mảnh củi đen xì!

Tình hình trước mắt đã rất rõ ràng rồi, vàng nhà ông ta đã bị mất!

Nhưng rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai chứ?

Ai có thể thần không biết quỷ không hay mà trộm hết từng tầng vàng dưới hầm như vậy?

Từ đầu đến cuối, người biết chuyện hầm chứa vàng trên thế gian này chỉ có ba người—chính ông ta, vợ ông ta và con trai lớn Tô Đại Nghiệp.

Nhưng bây giờ vợ ông ta không ở nhà, đang ở bệnh viện huyện chăm sóc con gái Tô Đại Trân...

Nghĩ tới đây, Tô đại bá đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía con trai Tô Đại Nghiệp bên cạnh!

Tô Đại Nghiệp nhìn thấy ánh mắt thâm hiểm của cha mình, làm sao không biết rằng mình đã bị nghi ngờ chứ? Nhưng trời đất chứng giám... anh ta thật sự không hề lấy một mảnh vàng nào cả!!

Tuy bây giờ Tô Đại Nghiệp làm việc chân tay không nổi nữa nhưng đầu óc vẫn còn nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra cách để giải vây cho bản thân.

Loading...