Tô Dĩnh kìm , trợn trắng mắt một cái thật to.
Thật là quá khó khăn, dù dạy dỗ các em rằng học cách tha thứ nhưng chỉ cần thấy bất kỳ ai trong nhà Tô đại bá, cô thể kìm lòng mà chửi rủa!
Tô Dĩnh hít sâu, hít sâu hít sâu nữa, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Tại chị nhất quyết tách ở riêng?"
Mặc dù trong lòng suy đoán nhưng Tô Dĩnh vẫn dò hỏi.
Không ngờ, ánh mắt của Tô Đại Trân lập tức trở nên dữ tợn: "Bọn họ giết... suýt nữa g.i.ế.c c.h.ế.t ! hận bọn họ!"
Tô Đại Trân vốn dĩ định "bọn họ g.i.ế.c " nhưng , đành sửa thành "bọn họ suýt g.i.ế.c ".
Tô Đại Trân nghĩ rằng Tô Dĩnh chắc chắn hiểu, còn lo rằng lý do đủ thuyết phục.
thực tế Tô Dĩnh đoán ngay từ khoảnh khắc Tô Đại Trân đổi sắc mặt - lẽ thật sự ngày đó, Tô đại bá đập c.h.ế.t Tô Đại Trân!
Vậy thì chuyện rõ ràng... Bởi vì gia đình Tô đại bá hại c.h.ế.t Tô Đại Trân, mà khi một chuyện về tương lai, hiểu vì lý do gì mà cô sống nên Tô Đại Trân là trọng sinh, lẽ là một kiểu sống nào đó! Do đó tâm trí của Tô Đại Trân hề trưởng thành hơn, vẫn là dáng vẻ của một cô bé 15 tuổi, chỉ là thêm một thông tin mà thôi!
Điều cũng giải thích tại Tô Đại Trân kiên quyết rời khỏi nhà Tô đại bá, vì hận thù!
Tô Dĩnh cố gắng bình nhịp thở, để lộ bất kỳ sự khác lạ nào mặt Tô Đại Trân.
Nếu cả hai đều chung kẻ thù thì cô cũng thể tạm gác thù hận và hợp tác với Tô Đại Trân trong một thời gian...
Tô Dĩnh trấn tĩnh , tiếp tục gợi chuyện: "Vậy nếu chị ở nhà , chị sẽ gì? Không chị là chị tiền ? Có tiền thì ở mà chẳng ?"
Lần Tô Đại Trân cắn môi suy nghĩ lâu, đến mức mặt cô đỏ bừng lên, cuối cùng mới câu: "Em dạy chị cách sống !"
Tô Dĩnh gật đầu, đúng là quá dễ hiểu mà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-496.html.]
Tô Đại Trân chắc chắn rằng tương lai nhà cô sẽ sống nên cô đến ăn theo, tiện thể học cách giàu?
Bây giờ Tô Dĩnh cảm thấy việc cô suy nghĩ rằng Tô Đại Trân những bí mật gì đó thực thật ngớ ngẩn... Vì Tô Đại Trân chẳng nổi một chút đầu óc nào! Thậm chí lẽ cô còn từng nghĩ đến việc che giấu khả năng tương lai của !
Với cái trí thông minh như thế ... trách tại kiếp cô cha ruột lừa suốt đời...
Tô Dĩnh: "..."
Tô lão thái thái bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
Lần đầu tiên cô cảm thấy thông minh sống thật mệt mỏi.
Tô Đại Trân thấy Tô Dĩnh gì bèn hỏi: "Chị trả lời hết , em cho chị ở nhà em ?"
Tô Dĩnh ngước mắt Tô Đại Trân ngốc nghếch, : " điều kiện, chị chấp nhận ?"
Tô Đại Trân lập tức đập tay lên ngực: "Chấp nhận!"
Tô Dĩnh nghĩ, trời ơi, chị 15 tuổi mà n.g.ự.c vẫn phẳng thế , lẽ tương lai chẳng thể mong chờ gì nhiều...
Tô Dĩnh giơ một ngón tay lên: "Thứ nhất, chị thật sự nghiêm túc xin các em và , cố gắng họ tha thứ. Ai bảo đây miệng chị thối thế, nếu nhà phản đối việc chị ở , chị lập tức rời ."
Tô Đại Trân trợn tròn mắt! Thật hổ quá!!
để ở , cô thể bỏ qua cả lòng tự trọng!
Tô Đại Trân hấp tấp : "Chị sẽ ngay!"
Tô Dĩnh kéo cô : " xong. Thứ hai, chị nhiều việc, thể hiện giá trị của . Nhà chắc chắn sẽ đối xử với chị như hầu nhưng chị cũng ông chủ. Thứ ba, ..."