Nghe xong, Diêu Tam Giang sững sờ, một cảm giác khó tả lướt qua toàn thân anh ta.
Sau một lúc im lặng, anh ta hỏi Ninh Quyên: "Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không hồi phục được, có lẽ sẽ bị tàn tật suốt đời đấy."
Ninh Quyên kiên định gật đầu: "Chính sách đã thay đổi rồi, chỉ cần tôi có đủ quyết tâm."
Dưới ánh trăng, đôi mắt sáng ngời và kiên định của Ninh Quyên khiến Diêu Tam Giang bất giác quay đầu đi, không dám đối diện với cô ấy.
Từ khi Ninh Quyên xuống nông thôn, Diêu Tam Giang là người hiểu rõ nhất những nỗ lực và thay đổi của cô ấy. Hai người đã có khá nhiều dịp tiếp xúc trong nửa năm qua, cũng coi như đã có quan hệ tốt. Giờ cô ấy có cơ hội tốt để trở về thành phố, lẽ ra anh ta phải vui cho cô ấy mới đúng, cũng không có lý do gì để ngăn cản cô ấy.
Vậy nên sau một lúc, Diêu Tam Giang cười rồi đùa cợt hỏi: "Cô tin tôi đến thế sao?"
Ninh Quyên không do dự đáp ngay: "Dĩ nhiên rồi! Đồng chí Diêu, anh là người tốt mà!"
Người tốt à...
Diêu Tam Giang cảm thấy như có một cái gai đ.â.m vào tim nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cười cợt, dáng vẻ như chẳng quan tâm gì: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô."
Một tuần sau, nữ trí thức Ninh Quyên đã hồi hương vì lý do sức khỏe. Cô ấy bán hầu hết quần áo và hành lý của mình với giá rẻ cho Tô Đại Trân, còn mang theo nhiều hàng hóa núi rừng mua từ nhà Tô Dĩnh.
Trước khi rời đi, là giáo viên dạy kèm toán ác mộng của Tô Mậu, Ninh Quyên rất có trách nhiệm dặn dò rằng cô ấy sẽ thường xuyên viết thư và Tô Mậu nhất định phải cố gắng học tốt môn toán-lý-hóa. Cô ấy hứa sẽ gửi đề bài và các đề thi từ thành phố để giúp Tô Mậu mở rộng tầm mắt.
Về điều này, cả gia đình Tô Dĩnh đều vui mừng và bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc tới Ninh Quyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-529.html.]
Nhưng Tô Mậu thì khóc hu hu: Tôi không muốn đâu!!!
Ngày Ninh Quyên rời đi, Diêu Tam Giang xin nghỉ phép để đưa cô ấy ra ga xe lửa của thành phố. Vì cánh tay trái của Ninh Quyên không thể dùng lực nên đội sản xuất nhanh chóng chấp thuận cho Diêu Tam Giang đi cùng.
Trước khi tàu khởi hành, Ninh Quyên vẫy tay chào Diêu Tam Giang: "Đồng chí Diêu, cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Chúc anh sớm đạt được ước mơ của mình. Chúng ta sẽ giữ liên lạc thường xuyên nhé!"
Diêu Tam Giang vẫn giữ nụ cười lém lỉnh, dáng vẻ như chẳng quan tâm đến gì.
Anh ta nhìn Ninh Quyên rạng rỡ dưới ánh mặt trời, cũng vẫy tay chào cô ấy rồi không nói thêm gì, quay lưng bước đi trước, để lại cho cô ấy một cái bóng dứt khoát.
Có lẽ không phải người cùng thế giới, cuối cùng cũng sẽ phải đi theo con đường riêng, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn.
Người ta sắp được quay trở lại thành phố để tiếp tục làm công nhân, còn anh ta mãi mãi chỉ là gã thanh niên nghèo không có tương lai.
Nhưng vào thời điểm đó, Diêu Tam Giang không ngờ rằng cuộc sống của anh ta và Ninh Quyên sẽ lại giao nhau chỉ trong vòng hơn nửa năm sau, mà đó là một cách hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
***
Con trai của Cung Thục Trân trắng trẻo mũm mĩm, không hề khóc lóc, thường nằm yên lặng, nếu không cho b.ú thì cậu bé có thể ở yên một mình cả nửa ngày, trông rất dễ chăm. Thêm vào đó, lại là cháu đích tôn nên rất được Tô đại bá yêu quý.
Một thời gian dài, vợ chồng Tô Đại Nghiệp và Cung Thục Trân nhờ có con mà rất được Tô đại bá trọng dụng. Lúc này Tô đại bá dành phần lớn sự chú ý cho đứa cháu trai, ít quan tâm hơn đến Tô Đại Điền, con út của ông ta.
Cuộc sống của Tô Đại Điền trong năm qua đã có sự thay đổi chóng mặt. Từ vị trí là đứa con út được cưng chiều nhất trong nhà, cậu ta dần trở thành một cái bóng mờ nhạt không được ai quan tâm. Thực phẩm trong nhà được chia một cách rõ ràng: Trước đây khi có Tô Đại Trân thì mọi việc vặt đều đổ lên đầu cô ta, nhưng giờ đây, khi Tô Đại Trân không còn, những việc vặt trong nhà vẫn cần người làm và phần lớn đều rơi vào tay Tô Đại Điền.