Nói xong, bà  sang , mỉm  dịu dàng:
 
“An Nhiên cũng  còn nhỏ nữa, mấy chuyện xã giao  cần  học dần.”
 
“Lần  con theo  lo liệu buổi tiệc, xem như học hỏi một chút.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 
 mỉm  gật đầu,   bỏ qua ánh mắt nặng trĩu của Khương Kỳ đang  .
 
 khoác tay bà Khương, cùng bà  đến nhà bếp, xem qua những chai rượu vang   chuẩn  cho bữa tiệc tối mai.
 
  lý do bà Khương đột nhiên đối xử với  nhiệt tình như .
 
Ngoài việc Khương Kỳ tự  rước họa  , còn  một nguyên nhân khác—
 
Chính là điểm thi đại học cao đến mức đáng kinh ngạc của .
 
Người hầu trong nhà  rằng, hôm qua bà Khương cùng một nhóm phu nhân hào môn  đánh mạt chược.
 
Cả bàn  là những gia tộc  địa vị ngang , thứ duy nhất  thể so bì chính là con cái.
 
Những đứa trẻ  đủ năng lực học tập đều  gửi  nước ngoài, còn  chỉ  vài  trụ  trong nước.
 
Trong  đó, cái tên thủ khoa  thành phố của  hiển nhiên khiến bà Khương một bước lên  “nữ hoàng” của bàn mạt chược.
 
Thậm chí, một vài vị phu nhân khi  thấy ảnh của  còn đùa rằng  bàn chuyện hôn sự giữa hai nhà.
 
“Một cô con dâu ưu tú như , dù  cầm đèn  tìm cũng chẳng thấy  ai khác.”
 
Bà Khương  tâng bốc đến mức lâng lâng, tự nhiên cũng thấy  càng  càng thuận mắt.
 
Lúc bà dắt  rời , Khương Kỳ cuối cùng cũng  nhịn  nữa, lên tiếng hỏi điều  kìm nén bấy lâu nay:
 
“Mẹ, bên phía Thẩm An Nhiên   sắp xếp  thỏa ,  còn Tống Trục Ninh thì ?”
 
Nghe thấy câu , khóe môi  khẽ cong lên, nhưng  cố nén .
 
Bà Khương  lạnh một tiếng,  thèm đoái hoài đến Khương Kỳ, chỉ kéo   tiếp.
 
   “chu đáo”  đầu , trong mắt mang theo chút chế giễu:
 
“Chắc Tống Trục Ninh   với   nhỉ?”
 
“Cô  thậm chí còn chẳng qua nổi điểm xét tuyển đại học hạng hai,   thể chọn trường giúp cô  thế nào đây?”
 
Sắc mặt Khương Kỳ đột nhiên đờ , ánh mắt trợn lớn đầy kinh ngạc, như thể  từng  đến chuyện .
 
Cả hai chúng  đều là thí sinh  thi đại học.
 
Anh  thừa hiểu một  còn  đủ điểm xét tuyển đại học hạng hai  nghĩa là thế nào.
 
  Khương Kỳ cố chấp cứng cổ, nhưng rốt cuộc  chẳng thể   một lời nào.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-an-nhien/chuong-5.html.]
 cũng lười vòng vo với  , thẳng thừng theo bà Khương rời .
 
Buổi tiệc chào mừng “Tống Trục Ninh” trở về
 
Tối hôm , bữa tiệc hoành tráng chúc mừng Tống Trục Ninh  về nhà họ Khương diễn  như kế hoạch.
 
Thế nhưng, khi bà Khương giới thiệu cô  với  , bà chỉ gọi cô  bằng danh xưng:
 
“Con gái nuôi.”
 
Còn  thì  ngay bên cạnh bà,  thế Khương Kỳ, tươi  chúc rượu các trưởng bối.
 
Những phu nhân  thiết với nhà họ Khương, khi hỏi về trường đại học  chọn, bà Khương vô cùng hãnh diện, nắm lấy tay , tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ và những lời khen  dứt từ xung quanh.
 
Còn nhân vật chính của hôm nay—Tống Trục Ninh, chỉ  thể  đó với vẻ mặt cứng ngắc,   nổi một lời.
 
Sau một hồi tiếp đãi quan khách, thấy thời gian  phù hợp, bà Khương bảo  đưa Tống Trục Ninh sang phòng bên cạnh, bảo cô   giao lưu với những  đồng trang lứa.
 
 mỉm   dậy, dẫn Tống Trục Ninh  ngoài.
 
Cô  trông tiều tụy hơn hẳn so với  đây.
 
Ngay cả lớp phấn dày  mặt cũng  che nổi quầng thâm  mắt.
 
 đột nhiên dừng bước, xoay  , ánh mắt mang theo ý  nhàn nhạt, từ tốn đánh giá cô  một lượt.
 
Giọng điệu chậm rãi, từng chữ đều đầy châm chọc:
 
“Bây giờ  về phòng,  lẽ cô vẫn giữ  chút tự tôn.”
 
“Còn nếu cứ thế  mà  trong đó, chỉ e là tự chuốc nhục  .”
 
Lời  dứt, Tống Trục Ninh lập tức  khẩy, hừ lạnh:
 
“Đừng tưởng    cô đang nghĩ gì.”
 
“Cô chỉ là đang ghen tị vì   chào đón hơn cô, nên mới  lừa   về.”
 
Nhìn bộ dạng ngoan cố  chịu tỉnh ngộ của cô ,  chỉ khẽ lắc đầu ,  đó thản nhiên bước  phòng tiệc.
 
Những thiếu gia, tiểu thư đang trò chuyện bên trong lập tức  sang chào hỏi  một cách  thiện.
 
 ngay  đó, bọn họ  thấy Tống Trục Ninh  phía  .
 
Tống Trục Ninh còn tưởng rằng, giống như   trong trại trẻ mồ côi, cô  sẽ  bao quanh bởi ánh mắt ngưỡng mộ, trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
 
 cô   ngờ rằng—
 
Những thiếu gia, tiểu thư  chỉ lướt mắt qua cô  một lượt,  đó  ai thèm để ý nữa.
 
Những thiếu gia, tiểu thư xung quanh khẽ che miệng,  khúc khích.