Nghe  những loài hoa  trồng ở đó  thể nở trái mùa. Người Lư gia  gửi cho nàng  một ít hoa.
 
Hôm chúng   thỉnh an hoàng hậu. Hoàng hậu  đùa rằng hoa ở Khôn Ninh Cung của nàng  trồng mãi mà  ,  phái  đến Lư gia để học hỏi cách trồng hoa.
 
Lư tài nhân liền tặng cho hoàng hậu hai chậu mẫu đơn.
 
Hoàng hậu   rằng  thích hoa cúc. Lư tài nhân vốn   là  keo kiệt. Nàng  liền tặng cho  hai chậu hoa cúc quý, một chậu là lục thúy, một chậu là hắc hà.
 
Hôm đó   nhiều  đến thỉnh an, nàng   tặng  nhiều chậu hoa. Không ngờ Hiền phi cũng đến thỉnh an, liền xin nàng  hai chậu hoa phượng tiên.
 
Trong  những loài hoa mà Lư tài nhân mang đến, hoa phượng tiên  thể  là thứ rẻ tiền nhất. Nàng  thuận miệng đồng ý ngay.
 
Không ngờ, bây giờ  xảy  chuyện lớn. Khi  đến nơi, Lư tài nhân đang quỳ  đất. Hiền phi giơ bàn tay sưng vù như chân giò heo .
 
"Đồ tiện nhân! Ngươi dám hãm hại !"
 
Nếu    cảnh  cho phép,    phá lên . Bàn tay của Hiền phi, trắng hếu và mập mạp,  giống chân giò heo,   giống cái bánh bao trắng.
 
Hoàng thượng vốn dĩ   sự thiên vị đặc biệt dành cho Hiền phi. Thêm  đó,  khi dùng thuốc, Hiền phi càng trở nên diễm lệ hơn, hoàng thượng càng thêm sủng ái nàng .
 
Bây giờ  chứng cứ đều chỉ về phía Lư tài nhân. Hoàng thượng  tống Lư Tòng Linh  lãnh cung. Lư Tòng Linh khổ sở cầu xin hoàng thượng: "Hoàng thượng, xin ngài minh xét! Thiếp   hề  chuyện đó!"
 
Thế nhưng, trong mắt hoàng thượng chỉ  Hiền phi,     ngơ  những lời thỉnh cầu của nàng .
 
Lòng  nặng trĩu. Từ xưa đến nay, các bậc đế vương đều vô cùng kỵ húy chuyện bùa ngải, hoàng thượng thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-cung-qsdj/17.html.]
Khung cảnh  thật quen thuộc. Ta bước lên phía  tâu: “Hoàng thượng, chuyện   điểm kỳ lạ. Lư tài nhân   là  ngu ngốc. Nếu nàng   hãm hại Hiền phi, thì   bỏ con rối  trong chậu hoa phượng tiên mà  tặng. Như ,  đầu tiên  nghi ngờ chính là nàng ."
 
Hiền phi hừ lạnh một tiếng: "Cho dù   Lư tài nhân , thì cũng là do nàng  tắc trách, mang cái thứ  bùa ngải  đến Lạc Hoa cung của ."
 
Ta tranh luận đến cùng: "Hiền phi nương nương, Lư tài nhân tặng hoa phượng tiên cho ,  là chuyện của bảy ngày . Vậy con rối  rốt cuộc là   sẵn từ lúc tặng hoa,  là đến Lạc Hoa cung của  mới ? Bây giờ chẳng ai  thể  rõ ."
 
Hiền phi nhướng mày: "Trình Tiệp dư  ý gì? Ý của ngươi là, bản cung cố tình nhét con rối , để hãm hại Lư tài nhân?"
 
Tuy rằng  cảm thấy khả năng đó   là  thể, nhưng  mặt hoàng thượng,  đương nhiên  thể  thẳng  như .
 
"Thần   dám, thần  chỉ  , chỉ dựa  việc hoa phượng tiên là do Lư tài nhân tặng, thì  đủ để khép tội nàng ."
 
Ta cầm con rối lên, lật  lật  xem xét kỹ lưỡng, nhưng vẫn  tìm  điểm gì khác thường.
 
Ta  xin một cây kéo đến. Rạch đường chỉ khâu con rối, bên trong là nhồi đầy vụn vải.
 
"Hoàng thượng, thần   chứng cứ để chứng minh con rối    do Lư tài nhân bỏ ."
 
Lư tài nhân   với ánh mắt đầy hy vọng. Hiền phi thì tỏ   mấy để tâm.
 
Hoàng thượng: "Vậy hãy  trẫm  xem."
 
Ta đổ hết vụn vải nhồi trong con rối , nhặt một mảnh vải nhỏ lên: "Hoàng thượng xem đây ạ, loại vải  là hỏa hoán bố, là vật phẩm  các nước phiên bang tiến cống. Trong cung, trừ hoàng thượng , chỉ  hoàng hậu và Hiền phi mới  một ít. Thần   là Tiệp dư, còn   , huống chi là Lư tài nhân."
 
Hoàng thượng nhận lấy mảnh vải, sai  lấy nến đốt thử. Hỏa hoán bố  những  cháy, mà vết bẩn  vải còn biến mất.
 
Hoàng thượng: "Quả thật là hỏa hoán bố, xem  chuyện   liên quan đến Lư tài nhân."