Lúc , hoàng thượng bật  lớn: "Ái phi, hãy đưa thánh chỉ cho họ xem. Xem ai mới là khuê nữ chân chính."
 
Ta  lệnh cho Lệ Qua lấy thánh chỉ . Hoàng hậu cầm thánh chỉ  tay, liên tục kêu lên  thể nào. Còn Hiền phi, khi cầm thánh chỉ,   với ánh mắt đầy hận thù.
 
"Sao ngươi vẫn còn dám  về!"
 
Ta tiến sát đến gần nàng , chất vấn: "Hiền phi nương nương   đang   rằng, thứ  của ngươi   ngươi bán cho bọn buôn , và   hứa với ngươi rằng, nhất định sẽ tìm một nơi hoang vắng để thủ tiêu ,   thể nào còn sống đến tận bây giờ? Giang Hiền phi, năm đó cả ngươi và  đều còn nhỏ, chỉ vì phụ  khen  một câu, ngươi liền nhẫn tâm bán  cho bọn buôn . Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc ngươi  trả giá!"
 
Giang Hiền phi đột nhiên bật , giọng   phần điên dại: "Giang Dao,   gì sai? Ta là đích nữ của Giang gia, mà ánh hào quang   ngươi  cho lu mờ. Ta tự mưu tính cho bản ,  gì là sai trái? Ngươi tưởng rằng  bán ngươi cho bọn buôn  chỉ vì phụ  khen ngươi ? Không, ngươi  hề  vì  phụ   đột nhiên khen ngươi."
 
Hoàng thượng bỗng như ngộ  điều gì đó: "Có  là  năm Hiền phi mười hai tuổi?"
 
Ta  về phía hoàng thượng,  ngờ chuyện   liên quan đến .
 
Hoàng thượng : "Trẫm nhớ , hôm đó trẫm đến thăm phụ  của ngươi, lúc đó  thấy bóng lưng một bé gái đang rời . Trẫm tưởng đó là đích nữ của Giang gia, nên  tùy tiện khen một câu."
 
Ta nhất thời cạn lời. Không ngờ nỗi khổ của   bắt nguồn từ một câu  vô tình của hoàng thượng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-cung-qsdj/30.html.]
Hắn quả thật khắc . Hoàng thượng càng tỏ  áy náy: "Ái phi, trẫm  ngờ một câu  bâng quơ  khiến ái phi  chính đích tỷ của  bán . Giang Hiền phi, trẫm  quá lầm khi ban cho ngươi phong hiệu Hiền, ngươi  xứng đáng. Người , phế truất vị phần của Giang Hiền phi, đưa nàng   lãnh cung!"
 
Giang Hiền phi  lạnh, giọng điệu đầy ngoan cố: "Nàng  chỉ là một thứ nữ,  hơn  kém một con nô tỳ. Vậy mà cũng dám ngáng đường . Ta  tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nàng , xem như   lòng từ bi lắm . Vậy mà nàng  còn dám oán hận  ? Tiện nhân!"
 
Phải công nhận rằng, Hiền phi thì hống hách ngang ngược, hoàng thượng thì lạnh lùng vô tình,  một phương diện nào đó mà , hai  họ đúng là trời sinh một cặp.
 
Thấy Hiền phi  đưa , hoàng hậu vội vàng cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, thần   Giang Hiền phi lừa gạt, xin hoàng thượng hãy tha thứ cho thần !"
 
Hoàng thượng giận dữ ném chiếc chén về phía hoàng hậu: "Nàng là mẫu nghi thiên hạ,  mà    những chuyện đê hèn như , hãm hại các phi tần  thể mang thai! Người , giam lỏng hoàng hậu ở Khôn Ninh Cung,  cho phép nàng  bước  khỏi cung nửa bước!"
 
Hoàng hậu kinh hoàng. Nàng   ngừng  lóc, biện bạch cho bản : "Hoàng thượng, thần    cũng chỉ vì sự  định của hậu cung. Thần  là hoàng hậu, thần  còn  sinh  đích tử, nếu các phi tần khác mang thai, sẽ đe dọa đến nền móng của hoàng thất."
 
 hoàng thượng  hề  những lời giải thích đó, ngài  lạnh lùng phẩy tay,  hiệu cho thị vệ đưa nàng  .
 
Đại hoàng tử tìm đến  khi trời  gần tối. Ánh hoàng hôn buông xuống vai , khiến bóng dáng nó trông  vẻ cô độc. Nó   mặt , giọng  nhỏ nhẹ, mang theo chút lo lắng và mong đợi: "Chuyện xảy  ở Ngự thư phòng, con    kể. Mẫu phi...Có  ... chính là di mẫu của con ?"
 
Ta khẽ gật đầu. Hai hàng nước mắt long lanh ngấn lệ trong đôi mắt của Đại hoàng tử. Như thể bao nhiêu năm qua, nó  kìm nén cảm xúc, cuối cùng cũng tìm  một nơi để trút hết nỗi lòng.
 
Hắn  cúi đầu, giọng  nghẹn ngào: "Di mẫu,   thể kể cho con , mẫu  của con là  như thế nào ? Từ nhỏ đến lớn,   đều  cho phép con hỏi về mẫu ... Họ  mẫu   phụ hoàng ghét bỏ, phụ hoàng  cho phép bất kỳ ai nhắc đến .  khi di mẫu đặt tên cho con,    con cũng là đứa trẻ mà mẫu  hết mực mong chờ. Con cũng  , mẫu  của con rốt cuộc là  như thế nào?"