Lòng  chìm xuống. Quý phi   là   tính khí . Bị một mỹ nhân  vị phân thấp hơn cướp đoạt đồ trang sức, nàng   nổi giận.
 
Rõ ràng, nàng chắc chắn  chiêu  lợi hại hơn đang chờ . Vô tình, ánh mắt  lướt qua Lệ Chi cách đó  xa.
 
Lệ Chi lặng lẽ rời .
 
Ta thở phào nhẹ nhõm. Quý phi nương nương bước chậm đến bên cây mai: "Hoa mai năm nay nở sớm đặc biệt. Nghe  Hoàng thượng vì  Trình mỹ nhân vui vẻ, tỷ  trong cung cũng nhờ phúc của   mới  thấy cảnh . Muội  mắt  , mau giúp bản cung bẻ thêm mấy cành, bản cung dùng để cắm bình." 
 
Lệ Qua tiến lên phúc : "Nương nương,  thể mỹ nhân  tiện bẻ mai,  là nô tỳ giúp  bẻ ạ?" 
 
Quý phi vung tay tát một cái: "Láo xược! Bản cung đang  chuyện với mỹ nhân,  đến lượt một cung nữ như ngươi xen ?" 
 
Không còn cách nào khác,  chỉ  thể tiến lên. Tuy rằng Hoàng hậu nương nương  sai  quét dọn khắp nơi. Mặt đất  tuyết rơi vốn  trơn trượt. Ta cẩn thận nhặt hai cành ở chỗ thấp. 
 
Quý phi  chỉ  chỗ cao: "Cành  nở  nhất, bản cung  cành đó." 
 
Ta đành  nhón chân  bẻ cành mai mà Quý phi chỉ định. Không ngờ giẫm  tuyết, ngã ngửa  . Lệ Qua vội vàng đỡ . Lại  chân của Quý phi vươn  ngáng một cái.
 
Chỉ  thể trơ mắt   ngã xuống. Bụng va  một tảng đá nhọn.
 
Ta ôm bụng: "Đau, giúp  gọi thái y!"
 
Người của Quý phi ngăn cản Lệ Qua. Quý phi   từ  cao, trong mắt tràn ngập khinh miệt: "Đừng giả vờ nữa, chỉ là ngã một chút,  thể đau đến mức nào? Trình mỹ nhân sẽ  còn  tìm Hoàng thượng cáo trạng đấy chứ? Mỹ nhân tưởng Hoàng thượng thật lòng thích ngươi ? Ngài  chỉ là giận dỗi với bản cung, mỹ nhân tin , chỉ cần bản cung xuống nước, Hoàng thượng sẽ  thèm để ý đến ngươi nữa!"
 
Nàng  ghé sát tai ,  thêm vài câu.
 
Hoàng hậu cùng Hoàng thượng cùng  đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-cung-qsdj/5.html.]
 
Ta như  thấy cứu tinh, vươn tay : "Cứu !"
 
Hoàng thượng  như  thấy bàn tay đẫm m.á.u của , lao thẳng đến chỗ Quý phi: "Nguyệt Lãng, nàng   thương ?"
 
Rõ ràng Quý phi ngay cả một vết xước nhỏ cũng  , ngài vẫn lo lắng kiểm tra khắp  nàng.
 
Quý phi sắc mặt trắng bệch, nhào  lòng Hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần  chỉ bảo Trình mỹ nhân bẻ một cành mai, Trình mỹ nhân liền...Thần  sợ quá."
 
Hoàng thượng ôm chặt lấy nàng: Đừng sợ,  trẫm ở đây, trẫm là chân mệnh thiên tử,  long khí hộ , trẫm che chở cho nàng." 
 
Hoàng hậu: "Trình mỹ nhân còn đang mang long thai, cần  cứu chữa gấp." 
 
Hoàng thượng liếc   một cái  rời :  "Hoàng hậu mời thái y . Quý phi chịu kinh hãi, trẫm  đưa quý phi về cung ." 
 
Trước khi Hoàng thượng ôm quý phi rời ,  thấy ánh mắt chế giễu của quý phi. Ta nhớ đến những lời quý phi  bên tai : "Nghe  Trình mỹ nhân lưu lạc dân gian mấy năm,     là con gái Trình gia thật ? Dù ngươi là đích nữ nhị phòng Trình gia thì ? "Ngay cả Hoàng hậu đường tỷ của ngươi cũng chỉ lợi dụng ngươi tranh sủng, sẽ  vì ngươi mà đối đầu với bản cung! Loại  như ngươi, nên nhận mệnh . Muốn  thế ? Nằm mơ!"
 
Ta  di chuyển đến cung thất gần nhất. Hoàng hậu nương nương lo lắng đến mức xoay vòng vòng.
 
"Thái y đến ?" 
 
Tiểu thái giám mồ hôi đầm đìa chạy tới: "Nương nương, Quý phi nương nương  kinh hãi, thái y đều  Hoàng thượng gọi đến Lạc Hoa cung ." 
 
Hoàng hậu nương nương: "Không , bản cung  đích  đến Lạc Hoa cung." 
 
Ta véo mạnh lòng bàn tay . Ta cắn răng chịu đựng,  cho  ngất .
Lê Qua nước mắt lưng tròng,    lau mồ hôi  trán : "Tiểu chủ,  ráng thêm chút nữa thôi, thái y sắp tới  ạ!"
 
Không  bao lâu , cuối cùng hoàng hậu cũng dẫn theo hai vị thái y đến. Thái y vội vàng bắt mạch cho , sắc mặt trắng bệch, run rẩy quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, long thai  giữ  nữa !"