Một tháng , mùa xuân ấm áp với muôn hoa đua nở. Ta kết thúc thời gian ở cữ,  trở về Chiêu Dương điện.
 
Có lẽ vận  của   . Vừa  khỏi Trường Xuân cung,   chạm mặt Giang quý phi. Không,  gọi nàng là Giang hiền phi mới đúng.
 
Giang hiền phi từ  cao  xuống , giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: "Trình Hân Dao,    ngươi  tấn phong . Thật buồn , ngươi mất con,  mà cũng chỉ  thăng lên hàng tần. Vẫn còn thấp hơn bản cung tận năm cấp, gặp mặt bản cung, ngươi vẫn  quỳ xuống thỉnh an."
 
Ta mỉm , đáp lời: "Chỉ cần thần  mỗi  thăng một bậc, Giang hiền phi nương nương   giáng xuống một bậc, thì chỉ cần ba  như thế, thần  sẽ vượt mặt  nương nương thôi!"
 
Ta cố tình nhấn mạnh năm chữ "Giang hiền phi nương nương" trong câu . Giang hiền phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,  sai  bịt miệng  .
 
Ta liền đưa mặt đến sát  mặt nàng, thách thức: "Vừa  hôm nay là ngày thỉnh an hoàng hậu nương nương, chúng  cùng  đến  mặt  để phân xử cho rõ ràng."
 
Dù đang dưỡng bệnh,  vẫn  ngóng   nhiều chuyện xảy  trong cung. Các đại thần trong triều lợi dụng việc hiền phi hãm hại hoàng tự để gây sức ép lên hoàng thượng.
 
Hiền phi đành  thu  , cẩn trọng hành xử. Các đại thần  đề xuất việc tuyển chọn tú nữ. Hiền phi cũng ngầm chấp thuận.
 
Ta  hề sợ nàng  đánh , chỉ sợ nàng   dám  tay mà thôi.
 
Thật đáng thất vọng, cuối cùng hiền phi vẫn  động thủ. Trong buổi thỉnh an, hoàng hậu cố ý giữ  ở .
 
Khuôn mặt  đượm vẻ ưu tư: "Hôm qua hoàng thượng  đến ngủ ở chỗ hiền phi,    kế sách gì ?"
 
Từ  khi  sảy thai, hiền phi liền tỏ  yếu thế  mặt hoàng thượng, thế là hai    lành với . Hiền phi còn chủ động đề nghị tổ chức tuyển tú. Điều  khiến hoàng thượng càng thêm thương xót nàng .
 
Ngoại trừ những ngày  đến chỗ hoàng hậu theo quy định, chỉ cần rảnh rỗi là hoàng thượng  tìm đến hiền phi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-cung-qsdj/8.html.]
Ta liền nhẹ nhàng khuyên giải hoàng hậu: "Nương nương, thần  nguyện ý dốc sức vì .  mà, hoàng thượng và hiền phi mới  hòa hảo, tình cảm đang còn thắm thiết, thần  nếu lúc  mà chen , chẳng  sẽ vô duyên vô cớ khiến hoàng thượng chán ghét ?"
 
Hoàng hậu  , cảm thấy    lý, liền chấp thuận.
 
Lại nhân cơ hội khuyên Hoàng hậu nhanh chóng tuyển tú. "Các tú nữ đều là tuổi hoa niên. Đợi đến khi các tú nữ  cung, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng dời sự chú ý khỏi Hiền phi." 
 
Hoàng hậu: "Hy vọng là ."
 
Rời khỏi cung Hoàng hậu. Ta đang mải suy nghĩ sự việc. Một đứa trẻ lấm lem va  . Ta thấy giày của nó rách lỗ chỗ, ngón chân cái đỏ ửng vì lạnh lộ  ngoài. Giống hệt những kẻ ăn xin  đường phố kinh thành. 
 
Phía  đứa trẻ, hai thái giám  đuổi  hô: "Đừng chạy! Trả bánh cho !" 
 
Thấy , hai tiểu thái giám sợ hãi xin : "Trình tần nương nương tha tội, Đại hoàng tử trộm bánh ở ngự thiện phòng, nô tài chỉ  đòi  bánh,  ngờ  mạo phạm đến nương nương." 
 
Thì  đây là Đại hoàng tử. Nghe  mẫu  Đại hoàng tử  Hoàng thượng ruồng bỏ,  vô cùng ghét bỏ. Ta bịt mũi,  cho Đại hoàng tử đến gần.
 
"Nghe  ai dính dáng đến nó đều xui xẻo, các ngươi  trông coi cẩn thận, đừng để nó đến gần Chiêu Dương điện của ." 
 
Tiểu thái giám vội vàng  lời. Lúc rời ,  thấy Thước Chi,  hầu của Giang Hiền phi  qua. Ba ngày , Giang Hiền phi báo cho  một "tin ".
 
Hoàng thượng lệnh cho  nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Ta ấm ức, vạn   cam lòng. Hoàng thượng  thăng vị phần cho , phong  Quý tần. 
 
Ta từ Chiêu Dương điện ở thiên điện chuyển đến Vĩnh Hòa cung. Giang Hiền phi xui  nuôi dưỡng Đại hoàng tử, một là để Hoàng thượng ghét , hai là để   ghê tởm. 
 
Không ngờ   nhờ  mà thăng vị phần. Nàng  tức đến nghiến răng,  gượng gạo: "Chúc mừng   thăng Quý tần. Mong   luôn giữ  nụ  ."