Vân Thiển Nguyệt rửa mặt xong,  dùng tay chấm nước chỉnh  tóc,  mới ngượng ngùng   phòng khách.
“Tiểu Vân,  chơi cùng ?” Lộ Giai Phối thấy cô, chủ động chào hỏi.
“Cảm ơn chị Lộ,   cứ chơi   ạ.” Vân Thiển Nguyệt mỉm , còn mang theo ít trái cây cho bọn họ, để họ  chơi  ăn thoải mái hơn.
“Chị Tiểu Vân chắc vẫn  ăn gì đúng , mau  ăn , ăn xong  em chút  , em thua thảm quá, tiền bối Vương và  Trần căn bản  tha cho em luôn.”
Từ Thanh Uyển  chút uể oải.
Cô vốn   chơi mạt chược, Tống Hành còn chẳng  gì hơn.
Tham gia chơi hôm nay là Vương Diệc Nhiên, Trần Độ, Lộ Giai Phối và Từ Thanh Uyển. 
Tống Hành   lưng Thanh Uyển để góp ý chiến thuật.
 Trần Độ  ở bên  canh cô  kỹ, còn cô   canh  Lộ Giai Phối ở bên , nên cứ thế thua mãi.
Điều đáng  là Vương Diệc Nhiên  rõ ràng nhường cô mấy  , nếu  chắc  đó còn   một ván thắng nào.
Đối thủ  là cao thủ,     tính bài, cặp đôi “song da nãi”  thua đến mức nghi ngờ cuộc đời.
“Được, đợi chút nữa  sẽ .”
Vân Thiển Nguyệt đồng ý   về phía cửa bếp.
Cảnh Vọng Thư thấy cô, vẫy tay: “Vào ,  xong , sủi cảo canh chua.”
Vân Thiển Nguyệt kéo một cái ghế nhỏ,  bên chiếc bàn xếp trong bếp.
“Biệt thự to như  mà bếp   cái bàn tử tế nào, chấm điểm thấp quá.” Cô  húp một thìa nước canh chua  .
“Ừ, chấm thấp.” Cảnh Vọng Thư , “Để   với Lê Tử Du.”
Vân Thiển Nguyệt lúc  mới , biệt thự  là của Lê Tử Du.
Nghĩ đến, trong mắt cô thoáng chút hoài niệm: “  năm năm  gặp Lê Tử Du … Hồi nhỏ…”
Câu “hồi nhỏ”   khẽ  nuốt : “ nhớ   ,   giờ tên mập đó còn mập .”
Cảnh Vọng Thư  khẽ: “Mập chứ, cao mét tám, nặng hai trăm cân,    ngày nào cũng bắt giảm cân mà  chịu, nên giờ vẫn ế, mấy cô gái  ai ưng cả.”
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc, “Còn mập hơn  á?”
“Ừ.” Cảnh Vọng Thư gật đầu, nghiêm túc : “Dạo  mặt nổi mụn chi chít,  như  đậu mùa,  dám  ngoài luôn.”
“Thảm quá,  khi  xong chương trình, mời   ăn bữa an ủi .” 
Vân Thiển Nguyệt  ăn một miếng sủi cảo,  phát hiện  mặt cô   thêm một đĩa lạc rang và dưa leo đập dập.
“Cậu  mập  còn mời ăn nữa.” Cảnh Vọng Thư lẩm bẩm.
【Haha,  ai ngửi thấy mùi giấm ?】
【Cảm giác nam thần đang ghen đó.】
【Tự tin lên, bỏ chữ ‘cảm giác’  luôn。】
Lúc  Lê Tử Du đang xem livestream, cầm điện thoại   phòng tắm,   trong gương mà nghi ngờ cuộc đời: Tên Cảnh Vọng Thư c.h.ế.t tiệt đó đang  về  ?
Cao mét tám, phong độ,  trai xuất sắc, gái theo cả đống, mà vẫn ế vì… kén chọn.
Sao qua miệng Cảnh Vọng Thư  thành… cục thịt hình vuông?
【Không  tổng tài Lê Tử Du  đang xem livestream  nhỉ?】
【Muốn phỏng vấn   xem giờ  cảm giác gì?】
【Trên mạng  ảnh Lê Tử Du,  trai  mà nam thần dám bảo ?】
【Có một đứa thật thà ở đây, mau bắt !】
【 là Lê Tử Du, đơn phương tuyên bố cắt đứt tình bạn với Cảnh Vọng Thư hôm nay!】
【Haha,  là một ngày cay đắng của tổng tài!】
Còn Vân Thiển Nguyệt  đĩa lạc rang và dưa leo thì sững , nhớ đến  đầu hai   sủi cảo trong bếp.
Lần đó  cái chín, cái sống, cái nát bét. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-gia-show-hen-ho-cung-ban-trai-cu-co-bi-lo-chuyen-nghen-ngay-tren-song-livetream/chuong-40-cung-doi-cung.html.]
Cảnh Vọng Thư chọn phần ngon cho cô, còn phần nát thì giữ  ăn.
Khi  cô  bát mà than: “Chỉ  món chính  mà ăn nổi, chí ít chiên cho em đĩa lạc, đập quả dưa leo chứ!”
Kết quả là dưa leo  đập, cô chỉ rửa  bẻ đôi, hai  chia  ăn sống,  còn trộn cà chua với đường.
Lần đầu tự  sủi cảo, cảm giác thành tựu tràn đầy, ăn sạch hết, thấy ngon vô cùng.
Khi ở nước ngoài, cô thường nhớ đến chuyện cũ,  ngờ chuyện nhỏ như , Cảnh Vọng Thư vẫn nhớ.
“Anh vẫn nhớ , lạc rang, dưa leo đập dập.” Vân Thiển Nguyệt  ăn  cảm thấy ngon vô cùng.
“Sao quên ,  đó ăn xong, đau bụng ba ngày.”
“Bảo  mặt  tái thế,  hỏi  khó chịu , còn  chịu .”
Cảnh Vọng Thư cũng  chút hoài niệm: “Tự  nấu  ăn đau bụng, em bảo  dám  ?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ,  cúi đầu  khúc khích,  một lúc mới ngẩng lên chỉ  camera: “Giờ thì cả nước đều   đó.”
Nói xong  thấy  đúng.
Bây giờ đang livestream mà!
Cô với Cảnh Vọng Thư   gì cơ chứ?
Nghĩ đến liền vội chữa : “Cảm ơn tiền bối Cảnh  sẵn lòng chia sẻ, chịu   những kỷ niệm vui vẻ thời trẻ với bạn bè.”
Cảnh Vọng Thư cũng liếc camera một cái, biểu cảm cực kỳ hời hợt: “Dù  cũng quen  , em tò mò thì   thôi.”
【Haha,  diễn dở nhất của Ảnh đế.】
【Ảnh đế, nếu   bắt cóc thì chớp mắt một cái .】
【Nam thần diễn hời quá  mất.】
【Lại bắt đầu giả vờ  quen  kìa, haha.】
【Tui thích xem họ giả vờ   thiết nhất luôn.】
Vịt Bay Lạc Bầy
【Ai  thế?  tui cũng thích.】
【Diễn xuất lúc giả vờ  quen tệ lắm, nhưng   xin tiếp tục!」
【Mấy bạn   fan ruột  đó?】
【Phải, khỏi nghi ngờ luôn!】
【Nam thần mà gần gũi như ,  yêu mới lạ.】
【Nam thần của gia đình ai mà  mê cơ chứ?】
【Cứu  với,  và vợ đều là fan của nam thần. Trước   học lời thoại của nam thần,  vợ đánh suốt. Giờ  học nữa,   vợ đánh: “Sao  học theo Cảnh Vọng Thư hả?”】
【Haha, thảm quá .】
【Cảnh Vọng Thư hại  thê thảm luôn.】
【Haha, đúng là khó sống.】
Ăn xong, hai  cùng dọn dẹp bát đũa.
Từ Thanh Uyển thấy họ bước , như thấy cứu tinh.
“Anh Cảnh, chị Tiểu Vân, mau  đây!”
Tống Hành thì đang nghi ngờ nhân sinh, thua đến mức  dán đầy giấy lên , đầu gần như  dán kín.
Giờ chỉ còn hai con mắt  Cảnh Vọng Thư: “Anh Cảnh, tiền bối Cảnh…”
Giọng  cực kỳ đáng thương.
Cảnh Vọng Thư nhướng mày, cúi đầu liếc  Vân Thiển Nguyệt: “Muốn chơi ?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu,  thể để mấy  ngoan hiền  bắt nạt mãi , nhưng mà…
“Anh  chơi ?” Cô  đầu hỏi.
Cô thì  ,  khi  nước ngoài vẫn là sinh viên,  tiếp xúc mấy,  nước ngoài  càng   dịp chơi.
Cảnh Vọng Thư kéo cô   chỗ của Từ Thanh Uyển và Tống Hành: “Anh cũng  , cứng đối cứng luôn.”