Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 126: Lão Hầu trở về

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-30 07:13:18
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vệ Liệt dụi mạnh mặt, : "Có một hàng xóm như , đúng là đau đầu c.h.ế.t ."

"Trận sóng thần quét qua khu trú ẩn miền Trung luôn chứ?" Mộc Cửu Nguyệt hận thù : "Nhấn chìm hết cái đám việc cho xong!"

"Khu trú ẩn miền Trung hiện tại mười triệu dân, chỉ sợ kịp nhấn chìm đám sâu mọt đó thì nhấn chìm dân thường ! Dân chúng quá khổ !" Lận Trăn trả lời: "Hiện tại dân cả nước cộng , lẽ đến một trăm triệu."

Vừa dứt lời, cả ba đều trầm mặc.

Đó là hơn một tỷ dân đấy.

Chỉ trong một năm rưỡi, chỉ còn một phần hai mươi.

Quá tàn khốc.

Lận Trăn bồi thêm một câu: "Bên phía 'nước R' và 'nước A' cũng chẳng khá hơn là bao, hình như chỉ còn mười triệu."

Được .

Người bên đó còn t.h.ả.m hơn.

"Nước J thì diệt quốc luôn ." Lận Trăn bổ sung thêm một câu.

Ồ?

Cái thì vui tai đấy.

"Chúng thể vượt qua khu trú ẩn miền Trung, thẳng đến Tây Bắc ?" Vệ Liệt hỏi: "Có cuối cùng chỉ còn chút đất ở Tây Bắc ?"

Lận Trăn cũng sang Mộc Cửu Nguyệt.

Mộc Cửu Nguyệt im lặng gật đầu: "Đại khái là . khuyến khích di chuyển bây giờ."

"Tại ??" Vệ Liệt và Lận Trăn đồng thanh hỏi.

"Tiếp theo sẽ mưa axit, trận mưa axit kéo dài nửa năm. Thử nghĩ xem, axit sunfuric đậm đặc cứ trút xuống từ trời ngừng nghỉ, ai chịu nổi, vật gì chịu nổi?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi ngược .

Vệ Liệt và Lận Trăn thở dài một tiếng, gì nữa.

"Thôi, cứ qua từng ải một . Số vũ khí đó ở ?" Mộc Cửu Nguyệt : "Tiện thể thu luôn những vũ khí tiện mang nhé."

Lận Trăn lập tức phấn chấn: "Được, sắp xếp ngay!"

Lận Trăn , Mộc Cửu Nguyệt hỏi Vệ Liệt: "Anh xem Lận Trăn nghi ngờ ? Nếu nhờ thu đồ?"

Vệ Liệt thở dài, kìm xoa đầu Mộc Cửu Nguyệt: "Đứa nhỏ ngốc. Có những chuyện cần quá rõ, trong lòng hiểu rõ là ."

Mộc Cửu Nguyệt ngẫm nghĩ câu , hiểu , dù cứ sống c.h.ế.t nhận là .

Lận Trăn chuẩn xong xuôi thì báo cho Mộc Cửu Nguyệt một tiếng.

Sau đó Mộc Cửu Nguyệt đủng đỉnh tới, một cái, chà chà, đúng là trong lòng hiểu rõ mà .

Tuyền Lê

Ở đây một lính canh nào.

Ngay cả cái bóng cũng thấy.

Thậm chí còn đèn.

Mộc Cửu Nguyệt đành lấy từ trong gian một cái đèn pin cực mạnh, thu.

nhiều vũ khí mà cô từng thấy bao giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-126-lao-hau-tro-ve.html.]

Kiếp rơi tay ai, cũng thể rơi túi ai cả, mà chìm sâu đáy nước, vĩnh viễn tìm thấy nữa.

Mộc Cửu Nguyệt mất hơn một tiếng đồng hồ mới thu xong vũ khí .

Làm xong việc, Mộc Cửu Nguyệt đủng đỉnh về, thấy càng nhiều hơn, chen chúc đỉnh núi.

Đông đến mức còn chỗ để đặt chân.

Không ít hết cách, đành tiếp tục sống tàu.

May mà cả Sở trưởng Lâm và Lận Trăn đều ít tàu trong tay, hơn nữa tàu cũng lớn, thể chứa nhiều như .

Lận Trăn đúng.

Với tình hình hiện tại, cho dù Sở trưởng Lâm giữ , họ cũng sẽ , mà sẽ hớn hở theo của khu trú ẩn miền Trung.

Còn việc đến khu trú ẩn miền Trung đường sống .

Có trời mới .

Ngay khi Mộc Cửu Nguyệt , cô thấy tiếng Lão Hầu: "Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt!"

Mộc Cửu Nguyệt phắt , thấy Lão Hầu quần áo tả tơi thuyền, vẫy tay lia lịa về phía .

Đứng bên cạnh ông, chính là cô giáo Tần cùng.

Cô giáo Tần cũng tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, khi thấy Mộc Cửu Nguyệt phấn khích đến mức bật .

Mộc Cửu Nguyệt vội vàng chạy tới: "Lão Hầu? Cô giáo Tần! Sao bây giờ mới về?"

"Đừng nhắc nữa!" Lão Hầu thở dài, : "Sau khi dòng nước cuốn , chúng kẹt khe đá."

Cô giáo Tần bổ sung: "May mà cô nhét cho chúng thức ăn và nước uống đủ dùng mấy ngày, nếu thì chúng thể ..."

"Vậy nông nỗi ? Mọi thoát bằng cách nào?" Mộc Cửu Nguyệt giả vờ lấy từ trong túi, nhưng thực chất là lấy từ gian hai cái hamburger đưa cho họ: "Đói lắm đúng ? Mau ăn chút gì !"

"Ngon quá, ngon quá, ngon thật đấy!" Lão Hầu c.ắ.n một miếng hết nửa cái: "Ngon quá mất!"

Cô giáo Tần cũng ăn ngẩng đầu lên, ăn giải thích lúng búng: "Chúng đợi nước yên ả tìm cách thoát khỏi khoang cứu sinh. Vừa lặn xuống, thấy chúng nên cạy chúng , đưa về."

"Đây chẳng chuyện ?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi: "Người cứu các của Lận Trăn Sở trưởng Lâm?"

"Đều ." Lão Hầu trả lời: "Chúng cuốn xa quá, trôi thẳng đến địa bàn của khu trú ẩn miền Trung. Người cạy chúng của khu trú ẩn miền Trung."

"Cái gì? Sao xa thế?" Mộc Cửu Nguyệt cạn lời: "Hai cũng đen đủi thật."

"Chứ còn gì nữa?" Cô giáo Tần lau nước mắt : "Chúng thả , đó lôi hỏi cái cái , chúng chọn những cái thì , cái thì một chữ cũng hé răng. Chúng chúng của khu trú ẩn thành phố K, là vợ chồng, ông là đầu bếp, là phục vụ. Họ tin."

Lão Hầu : "Sau đó họ hỏi thăm chúng xem khu trú ẩn thành phố K thực sự lương thực ăn hết, t.h.u.ố.c men dùng cạn . hỏi họ tin ? Họ bảo là do cấp của khu trú ẩn miền Trung . Họ còn bảo, nhiều dân thường ở khu trú ẩn miền Trung đều lén lút chạy , về phía , định xuống nước vớt vật tư."

"Vậy hai t.h.ả.m hại thế ?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi.

"Họ ép hai chúng dẫn đường, nếu sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t." Lão Hầu mếu máo : "Mặt đ.á.n.h sưng vù, họ còn định giở trò đồi bại với cô giáo Tần. hết cách đành giả vờ đồng ý, dẫn họ về phía thành phố K."

"Họ cho chúng ăn, cho chúng uống, một ngày chỉ cho một cái bánh rau to bằng bàn tay, loại ăn rát cả họng . Hai chúng đói quá, bắt cá là ăn sống luôn. Kết quả, đau bụng, ngoài hai ngày hai đêm." Lão Hầu đến đây thì thật sự, đủ thấy là chịu khổ thế nào.

Cô giáo Tần thở dài, : "May nhờ Hầu hy sinh bản , bộ như sắp c.h.ế.t đến nơi, giám sát chúng mới lơ là cảnh giác. Nhân lúc họ để ý, hai chúng nhảy xuống nước bỏ trốn. Họ vội đến thành phố K vớt vật tư nên màng đến chúng nữa. Chúng cứ bơi mãi trong nước, khó khăn lắm mới tìm một khúc gỗ trôi, leo lên đó mới nhặt cái mạng."

"Chúng ở bên ngoài ăn uống, cầm cự một ngày một đêm. Suýt chút nữa là chịu nổi nữa , may mà gặp đội ngũ Sở trưởng Lâm phái , nhặt chúng về." Lão Hầu : "Cửu Nguyệt, suýt chút nữa tưởng rằng bao giờ gặp cô nữa. Hu hu hu hu hu, cuộc sống bên ngoài đúng là cho sống mà."

 

Loading...