Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 129: Kẻ đến không có ý tốt
Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:11:03
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Dân chúng thành phố K, chịu khổ ! Chúng là đoàn đại biểu của khu trú ẩn miền Trung, các vị trải qua động đất và sóng thần nên đặc biệt đến đây giải cứu !"
Người còn đến mà tiếng vọng tới .
Những dân vốn đang sống khổ sở đỉnh núi, thấy câu , lập tức phấn khích vẫy tay cuồng nhiệt chào đón đối phương.
"Tốt quá ! Cuối cùng chính quyền cũng phái đến cứu chúng ! còn tưởng chúng c.h.ế.t chắc chứ!"
"Khu trú ẩn miền Trung ư? Bọn họ lành gì? Sao thể vô duyên vô cớ đến cứu ? thấy mờ ám!"
"Mày thì cái gì? Người là khu trú ẩn lớn! Đâu cái loại khu trú ẩn nhỏ bé như chúng thể so sánh ! Tao chịu đủ , ngày nào cũng ngủ giường tập thể, ăn còn kém hơn heo, ngủ còn chật hơn gà. Dù tao cũng sẽ đến khu trú ẩn miền Trung, ai cũng đừng hòng cản tao!"
"Ai cản mày ? Muốn thì cứ . Dù tao tin tưởng Sở trưởng Lâm, ông dốc hết sức để bảo vệ chúng !"
"Mày cứ quỳ l.i.ế.m ! Tao thấy mày quỳ lâu quá, dậy nổi ! Nếu Sở trưởng Lâm thực sự quan tâm đến tất cả chúng , thì đưa những khoang cứu sinh cho bọn nhà giàu, để đám nghèo chúng chen chúc trong cái khoang cứu sinh rác rưởi kín mít như thế.
Tao , những ở trong khoang cứu sinh cao cấp về cơ bản đều sống sót. Còn những chen chúc trong khoang cứu sinh rác rưởi thì sống sót đến một nửa."
Mọi đều tranh luận kịch liệt, nhanh nổ cãi vã.
Mộc Cửu Nguyệt đầu Sở trưởng Lâm một cái.
Sở trưởng Lâm thản nhiên trả lời: "Đã họ thấy khu trú ẩn miền Trung thì cứ để họ . Chỗ , ở tự do."
Lận Trăn vỗ vai Sở trưởng Lâm, âm thầm an ủi ông.
Vệ Liệt : "Con mà, luôn những kẻ đủ. Những đó chỉ thấy Sở trưởng Lâm đưa khoang cứu sinh cho giàu, nhưng thấy giàu quyên góp bao nhiêu vật tư và vàng để đổi lấy khoang cứu sinh chất lượng cao đó. Không vàng đó, Sở trưởng Lâm ngay cả khoang cứu sinh rác rưởi nhất cũng chẳng mua nổi."
Mộc Cửu Nguyệt gật đầu: " . Lòng mà, chính là như thế, luôn chịu nổi thử thách."
"Họ đến ." Vệ Liệt : "Cửu Nguyệt, cô lui , để ba chúng lo!"
"Được." Mộc Cửu Nguyệt lùi một bước, bên cạnh Vệ Liệt, dáng một tên đàn em nhỏ bé của .
Du thuyền của khu trú ẩn miền Trung cập bến, một nhóm ăn mặc bảnh bao bước xuống, phát những món ăn như bánh mì nhỏ, xúc xích, điểm tâm cho tị nạn, giả tạo :
"Mọi chịu khổ ! Là chúng đến muộn! Yên tâm, chỉ cần khu trú ẩn miền Trung chúng còn, chúng nhất định sẽ bỏ mặc sự sống c.h.ế.t của !"
Trong đám đông hô to: "Cảm ơn lãnh đạo khu trú ẩn miền Trung! Chúng đều sẵn sàng ủng hộ các vị!"
Những nhận đồ ăn cũng hùa theo, cùng hô lớn: "Ủng hộ khu trú ẩn miền Trung, cảm ơn khu trú ẩn miền Trung!"
Đoàn khu trú ẩn miền Trung mãn nguyện, giơ tay vẫy chào , dáng lãnh đạo xuống thị sát dân tình.
Cảnh tượng khiến Vệ Liệt, Sở trưởng Lâm và Lận Trăn ngừng lạnh.
Đoàn khu trú ẩn miền Trung màu chán chê mới qua chào hỏi Sở trưởng Lâm.
"Sở trưởng Lâm, phô trương lớn thật đấy, năm bảy lượt từ chối gặp mặt chúng , đây là coi thường chúng ?" Đối phương đến chụp mũ cho Sở trưởng Lâm.
Sở trưởng Lâm là dễ dàng để khác chụp mũ ?
Ông nhẹ nhàng hỏi ngược : "Vậy các vị văn bản dấu đỏ của thủ đô là công hàm thông báo ? Các vị các vị là đại biểu của khu trú ẩn miền Trung thì là đại biểu ? còn là tổng đại biểu của cả nước đây ! Khu trú ẩn miền Trung các vị nên chủ động báo cáo công tác với ?"
"Ông..." Đám lập tức hỏi cho cứng họng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-129-ke-den-khong-co-y-tot.html.]
Lúc thì gì còn văn bản dấu đỏ nào nữa!
Quốc gia cũng chẳng còn!
Sở trưởng Lâm cũng chẳng sai, dù lúc ông nhậm chức là cầm văn bản đàng hoàng, là sở trưởng khu trú ẩn nhà nước công nhận.
Nói như , đám trở thành kẻ lai lịch bất minh.
Sở trưởng Lâm mỉm : " là lý lẽ. Muốn tiếp quản khu trú ẩn thành phố K, vấn đề, chỉ cần mang văn bản đến là . là công chức nhà nước, quyền chịu trách nhiệm với dân thuộc quyền quản lý của ."
Mộc Cửu Nguyệt nhịn , vỗ tay bốp bốp tán thưởng ông.
Những khác phản ứng , cũng vỗ tay rào rào theo.
Người của khu trú ẩn miền Trung á khẩu trả lời , chỉ đành : "Tình hình hiện tại ông cũng đấy, mà tìm văn bản cho ông?"
"Đã văn bản, dựa tin các vị là của khu trú ẩn miền Trung? Dù văn bản của thủ đô, thì văn bản của tỉnh cũng ." Sở trưởng Lâm tiếp tục : "Cho dù khu trú ẩn miền Trung đổi lãnh đạo, thì thủ tục bàn giao cũng chứ?"
Đám càng gì.
Bọn họ dùng vũ lực để thống trị, g.i.ế.c sạch lãnh đạo cũ , gì thủ tục bàn giao nào?
"Các vị cái gì cũng , thủ tục , chứng nhận , dựa mà đòi tiếp quản khu trú ẩn nhà nước công nhận của chúng ?" Dáng vẻ chính khí lẫm liệt của Sở trưởng Lâm quả thực quá ngầu!
"Được, lắm, chơi kiểu chứ gì?" Đối phương thẹn quá hóa giận: "Sở trưởng Lâm chịu nhả , , ông thể ngăn cản hành động tự nguyện của dân chứ? Nếu đến khu trú ẩn miền Trung, Sở trưởng Lâm sẽ ngăn cản chứ?"
Sở trưởng Lâm trả lời chắc nịch: "Không! Thành phố K của , đến tự do! Ai theo thì cứ ! Tương tự, nếu khác ở thành phố K của , cùng chúng vượt qua thời khắc khó khăn, các vị cũng sẽ phản đối chứ?"
"Được, , ông đợi đấy!" Mấy kẻ đó chỉ tay mặt Sở trưởng Lâm, buông lời đe dọa: "Chúng cứ chờ xem!"
Đám , Lận Trăn : "Kẻ đến ý ."
"Không ." Sở trưởng Lâm phất tay áo, vẻ nho sĩ phong lưu, : "Người một lòng với chúng sẽ . Kẻ hai lòng thì ai cũng chẳng giữ ."
Mộc Cửu Nguyệt lên tiếng: " xin dội cho các vị gáo nước lạnh."
Mấy đồng loạt đầu Mộc Cửu Nguyệt.
Mộc Cửu Nguyệt trầm mở miệng: "Đừng thấy bây giờ đang so kè về lượng , đến mấy ải cuối cùng, cái cần so là chất lượng. Những thực sự thể đến cuối cùng, bao nhiêu ."
Ánh mắt Vệ Liệt lóe lên, hỏi: "Cô cảm thấy, cầm cự đến cuối cùng là bao nhiêu?"
"Không quá một vạn ." Mộc Cửu Nguyệt trả lời: "Đây là còn tính cơ sở cung cấp vật tư vô hạn đấy."
Tuyền Lê
Phải rằng, kiếp sống sót qua ải cuối cùng đến hai nghìn .
Đó là lượng cầu, chỉ riêng nước Đông Đại.
Có thể tưởng tượng , tỷ lệ đào thải ở những ải cuối cùng đáng sợ đến mức nào.
Mộc Cửu Nguyệt : "Tương lai, ông trời sẽ cho các thấy thế nào gọi là sự tàn khốc thực sự."
Sắc mặt Lận Trăn và Sở trưởng Lâm khẽ biến đổi, dường như nghĩ đến điều gì đó, lập tức rơi trầm mặc.
Vệ Liệt : "Cửu Nguyệt, bất kể tàn khốc đến , chúng đều sẽ là những chiến thắng đến giây phút cuối cùng! luôn tin tưởng điều !"
Khóe miệng Mộc Cửu Nguyệt khẽ nhếch lên: "Được thôi, ván cờ , chúng sẽ dốc lực, xem xem thể thắng ông trời nửa con cờ !"