Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 144: Tiếp xúc với Thẩm Thanh

Cập nhật lúc: 2025-12-01 11:39:22
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộc Cửu Nguyệt là kẻ lỗ mãng, cô thong thả lấy một gói hạt kê đóng gói chân từ trong túi, nhét tay đối phương: “Đại ca, linh động một chút.

Chúng đây là đồ bao bọc kỹ càng, quan trọng nhất là hàng bên trong đều là những thứ các đại gia giàu trong thành điểm danh yêu cầu. Nếu hỏng, trách nhiệm ...”

Người gác cổng nhanh chóng nhét gói hạt kê trong áo, bộ đơn giản kiểm tra qua loa, phất tay: “Được , .”

Những phía thấy , lập tức la lên: “Tại họ nộp vật tư?”

“Mày ngốc ? Người vốn là trong thành, đây là ngoài tìm vật tư đấy.” Người gác cổng bực bội đá ngã đối phương: “Chỉ bộ đồ bảo hộ của thôi, một trăm thằng mày cũng mua nổi! Cút! Cút , thích thì thì biến!”

Người đá dám hé răng.

“Lần chúng đến, khoa trương như thế .” Trợ lý lên tiếng: “Lần tuy cũng nộp vật tư mới , nhưng dễ dãi, chỉ cần vật tư tàm tạm là cơ bản thể .”

“Xem , trong thành chật kín .” Vệ Liệt : “Và chắc là họ cũng thu thập gần đủ , nên bắt đầu siết chặt.”

Lận Trăn , : “Không , chẳng mấy chốc họ thiếu vật tư thôi.”

Nói xong, cùng .

Người đang canh gác ở cổng thành, thấy bên cạnh Vệ Liệt, lập tức niềm nở bước tới: “Sao chỉ mấy ? Lô hàng yêu cầu nhiều đấy.”

“Yên tâm, hàng hóa đảm bảo đủ. Thẩm Thanh ?” Mộc Cửu Nguyệt hỏi.

“Cô là...”

Mộc Cửu Nguyệt kéo khẩu trang xuống, Vệ Liệt và những khác cũng đồng loạt kéo khẩu trang xuống. Đối phương rõ, mừng rỡ : “Vệ Tổng! A Cửu! Lận căn cứ trưởng! Sao ba các đến đây? Mau theo ! Chỗ nên ở lâu!”

Anh ngang dọc, bước nhanh dẫn cả đoàn , rẽ trái rẽ , nhanh đến một ngôi nhà ba tầng nhỏ.

Anh nhanh chóng gõ cửa, lấy chìa khóa mở cửa phòng.

Vừa mở cửa, lập tức kéo Mộc Cửu Nguyệt và những khác trong, nhanh chóng khóa cửa .

Bên trong chờ sẵn, thấy đoàn họ, lập tức vô cùng kinh ngạc: “Vệ Tổng! Sao là các ?”

Thẩm Thanh thấy động tĩnh, vội vàng , : “Căn cứ Bình Minh chuyện gì ? Sao đều đến thế ?”

“Vào trong .” Mộc Cửu Nguyệt : “Cơn mưa hôm nay đặc biệt dữ dội, bộ đồ bảo hộ chắc là bỏ .”

Thẩm Thanh trong : “Đồ bảo hộ đang thiếu, vô cùng thiếu. Những giàu đó thiếu tiền, mở miệng là đặt hàng từ trăm bộ đến ngàn bộ, cao nhất là một phú thương họ Viên, đặt một vạn bộ. Mấy các , mang bao nhiêu hàng ? Chúng đủ để trả các đơn hàng !”

“Đừng lo, đủ, chắc chắn đủ! Hàng đều ở phía .” Mộc Cửu Nguyệt dối: “Chúng đến để xem tình hình.”

Đợi nhà, cởi đồ bảo hộ, rửa ráy sạch sẽ từ trong ngoài, thì là một giờ đó.

Mọi xuống, mang .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-144-tiep-xuc-voi-tham-thanh.html.]

“Ồ, Mao Tiêm thượng hạng.” Vệ Liệt : “Sống quá nhỉ!”

Thẩm Thanh vội vàng : “ mua nổi cái ? Là khách lấy hàng sớm tặng, uống , cũng hiểu .”

“Kể về tình hình mấy ngày nay .” Mộc Cửu Nguyệt cắt ngang lời hỏi thăm của họ: “ thấy cổng thành hôm nay kiểm soát gắt gao, là thiếu vật tư nữa ?”

“Không còn cách nào, Khu trú ẩn quá tải . Tiền thuê căn nhà nhỏ của chúng cũng tăng từ năm trăm cân lương thực ban đầu, lên một ngàn rưỡi cân, gấp ba .” Thẩm Thanh : “Trong thành chật ních . Mỗi thành đều nộp một lượng lớn vật tư. Vì , cấp béo bở .”

“Thế thì thể bắt đầu 'xẻ thịt' đấy.” Lận Trăn đùa: “Chúng đến đúng lúc thật.”

Mộc Cửu Nguyệt với Thẩm Thanh: “Chúng đến , một là để kiếm tiền, hai là để gây chuyện. Anh kể chi tiết cho chúng về tình hình trong thành . Ví dụ như, phú hào nào giàu nhất, phú hào nào vật tư, phú hào nào nắm giữ công nghệ mới, v.v.”

Thẩm Thanh lập tức tỉnh táo, : “Cái thực sự . Để bán hàng chính xác, cho điều tra chi tiết tình hình của tất cả các phú hào lớn nhỏ trong thành.”

Thẩm Thanh dậy lấy một cuốn sổ từ trong phòng , đưa cho Vệ Liệt: “Đây là tình hình chi tiết ghi .”

Vệ Liệt nhận lấy, mở xem, lập tức bật : “Được đấy Thẩm Thanh, lắm!”

Mộc Cửu Nguyệt ghé gần, xem gật đầu: “Phân loại rõ ràng, .”

Thẩm Thanh ngại ngùng : “Thực chỉ ghi chép thôi, việc điều tra cụ thể là do của Lận căn cứ trưởng .”

“Haizz, mấy nhóc đó, cuối cùng cũng phụ lòng tin của .” Lận Trăn ha hả : “Khóa học tiềm nhập tiến bộ tệ.”

“Hiện tại ai đang ăn với ? Cái đường dây móc nối tên là gì?” Mộc Cửu Nguyệt hỏi.

“Hiện tại chủ yếu là hơn hai mươi đại phú hào ăn với , các phú hào và nhỏ cơ hội.” Thẩm Thanh trả lời: “Người giao tình với tên là Khổng Hoài. Khổng Hoài khá thú vị. Hắn là con riêng, nhưng đưa về nhà, địa vị trong nhà khó xử. Bởi vì quyền thừa kế.”

“Tuy nhiên, là một dã tâm và năng lực, ẩn , nhưng vẫn ngay lập tức.” Thẩm Thanh : “Hiện tại Cao Ức vẫn là nắm quyền danh nghĩa, nhưng nắm quyền thực tế là ba gia tộc Khổng, Hoa, Vu.”

“Gia tộc Khổng nắm giữ an ninh dân sinh nội bộ Khu trú ẩn, gia tộc Hoa nắm giữ thiết y tế, t.h.u.ố.c men, gia tộc Vu nắm giữ vườn trồng trọt. Có thể , ba gia tộc cơ bản bao trọn các vị trí quan trọng nhất của bộ Khu trú ẩn miền Trung.

Cao Ức cũng của , chỉ là lượng ít hơn nhiều. Cao Ức từng phái cướp một kho lương thực, một lượng lớn lương thực trong tay, nên ba gia tộc Khổng, Hoa, Vu sẽ xé rách mặt với . Bởi lẽ, ba gia tộc còn tiếp tục rút ruột lương thực trong tay Cao Ức.”

“Cao Ức đây là dân xã hội đen, ăn cả hai giới. Vì , vũ khí, lương thực, nhân lực. Ba gia tộc lật đổ , cũng chuyện dễ dàng.”

Mộc Cửu Nguyệt gãi tai: “Ủa, quen quen ?”

Vệ Liệt : “Quen là đúng . Đây chẳng là phiên bản thu nhỏ kém chất lượng của cái đội ngũ sáng lập Đông Hán năm xưa của Lưu Tú ? Năm đó, Lưu Tú liên kết với các thế tộc, môn phiệt khác, cùng thành lập Đông Hán. , thành công nhờ môn phiệt, thất bại cũng vì môn phiệt. Cuối cùng Đông Hán, chính là vong bởi sự chia rẽ môn phiệt. Chẳng bài hát hát thế , ‘Cuối Đông Hán chia ba nước’...”

Tuyền Lê

đúng đúng, ‘Chiến hỏa liên miên ngừng’...” Mộc Cửu Nguyệt bật : “Sao hát hò thế .”

Không khí lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.

“Vậy thì bây giờ chính là lúc Cao Ức đàn áp , còn thì lúc nào cũng tạo phản .” Mộc Cửu Nguyệt : “Tốc độ nhanh thật đấy, mới bao lâu mà phản .”

 

Loading...