Mộc Cửu Nguyệt lao đường lớn, một bước nhảy chiếc xe chuẩn sẵn từ , lái xe lạng lách điên cuồng trong thành phố, tìm đường trốn thoát.
Phía nhanh chóng xuất hiện một đoàn xe, bám theo tiếc mạng sống.
Mặc dù cô đến đây cũng một thời gian, nhưng xét cho cùng vẫn thể thông thạo đường sá bằng bản địa.
Đi một hồi ngõ cụt.
"Mẹ kiếp!!" Mộc Cửu Nguyệt c.h.ử.i thề một tiếng, trực tiếp bỏ xe chạy lấy .
Vớ lấy vũ khí, lộn một vòng qua tường, chạy như bay nóc nhà.
Phụt phụt phụt.
Vô viên đạn bay vèo vèo lưng cô.
Mộc Cửu Nguyệt liên tục chui gian né tránh, đợi đạn bay qua chui tiếp tục chạy trốn.
Ngày càng nhiều truy đuổi về phía .
Gần một ngàn , như phát điên, liều mạng lao về phía Mộc Cửu Nguyệt.
Mộc Cửu Nguyệt chạy một hồi, đột nhiên phát hiện chạy vòng vèo thế nào lạc khu biệt thự.
C.h.ế.t tiệt!
Sơ suất .
Chỗ dễ trốn.
Ngay khi Mộc Cửu Nguyệt định chuyển sang chỗ khác, một bóng bất ngờ xuất hiện mặt cô.
Đối phương thấy cô liền reo lên mừng rỡ: "Mục Tam, ?"
"Suỵt!" Mộc Cửu Nguyệt cũng nhận đối phương, đây chẳng là tên thần kinh Vu Thế vẫn luôn bám theo cô ?
Mộc Cửu Nguyệt bịt miệng Vu Thế , thô bạo đẩy bức tường phía , cả áp sát, bá đạo đè lên đối phương: "Câm mồm!"
Vu Thế cũng thấy động tĩnh bên ngoài, ú ớ hỏi: "Người bọn họ đuổi theo là ?"
Mộc Cửu Nguyệt lườm một cái: "Chứ còn ai nữa?"
"Anh gì?" Vu Thế gỡ tay Mộc Cửu Nguyệt , nhưng sức cô quá lớn, còn lớn hơn cả sức đàn ông như .
Vu Thế đành bỏ cuộc, để mặc Mộc Cửu Nguyệt bịt miệng , kêu cứu cũng chẳng mách lẻo.
Đợi đám qua, Mộc Cửu Nguyệt buông tay định bỏ .
Vu Thế trở tay nắm lấy cô: "Anh ?"
"Buông tay, g.i.ế.c đấy." Mộc Cửu Nguyệt lạnh lùng .
"Mục Tam, thực sự tên là Mục Tam ?" Vu Thế : "Anh yên tâm, sẽ bán . tên thật của ."
Mộc Cửu Nguyệt Vu Thế với vẻ thể tin nổi.
Tên ngốc đang gì ?
Họ là kẻ thù của đấy!
"Anh trốn thế thoát ." Vu Thế : "Một khi nhà họ Khổng tay, đến con ruồi cũng bay lọt. Đi theo !"
Nói xong, Vu Thế .
Mộc Cửu Nguyệt bóng lưng , ánh mắt lóe lên vài tia suy tính, quyết định tin một .
Dù kể cả dẫn cô rọ, cô cũng gian để tạm thời ẩn náu.
Còn về việc tại Vu Thế giúp cô, cô chẳng thèm quan tâm , lý lẽ nguyên nhân với một kẻ ngốc, một tên điên, một gã thần kinh chẳng là chuyện tào lao ?
Vu Thế dẫn Mộc Cửu Nguyệt lòng vòng trong khu rừng đá phía khu biệt thự, bao nhiêu đường vòng, mà thực sự khỏi khu biệt thự.
Lúc , từ xa vọng tiếng loa: "Lâm Cửu, đây , ngươi bao vây !"
Vu Thế Mộc Cửu Nguyệt: "Anh tên là Lâm Cửu? Hay Lâm Cửu cũng là tên giả của ?"
"Sao lắm lời thế?" Mộc Cửu Nguyệt mất kiên nhẫn, kề loan đao cổ : "Dẫn đường, nếu g.i.ế.c !"
Vu Thế bất giác ngửa đầu , để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo: " ngày càng tò mò về đấy. Người định mệnh của quả nhiên tầm thường."
"Câm mồm . Có thấy buồn nôn hả?" Mộc Cửu Nguyệt suýt thì mửa.
Sến sẩm quá mức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-164-suyt-muon-len-nam-quyen-khong.html.]
"Người cướp vườn trồng trọt nhà cũng là ?" Vu Thế hỏi.
Mộc Cửu Nguyệt trả lời, mà khẽ nheo mắt, lắng động tĩnh bên ngoài để phân tích cách bố trí của chúng.
"Đây là ?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi.
"Cổng Đông Nam." Vu Thế trả lời: "Bên ngoài là bờ biển, rơi xuống đó là c.h.ế.t chắc. Anh dám ?"
"Có gì mà dám?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi ngược : "Cậu dẫn tới đây, sợ nhà ?"
" sợ bỏ lỡ hơn." Vu Thế đáp.
Mộc Cửu Nguyệt ghê tởm chùi tay: "Vu Thế bệnh ? Mạt thế mà còn chơi trò 'ngược luyến tình thâm' nữa?"
" đúng là bệnh, mắc bệnh tương tư nếu gặp , tên là... Ưm ưm ưm ưm!" Miệng Vu Thế Mộc Cửu Nguyệt bóp chặt .
Thật sự nổi nữa.
Quá buồn nôn!
"Vu Thế, đây." Mộc Cửu Nguyệt ép Vu Thế tường: " hỏi , lên nắm quyền ? giúp g.i.ế.c Cao Ức, lên nắm quyền!"
Vu Thế đột nhiên Mộc Cửu Nguyệt, gì đó nhưng tay Mộc Cửu Nguyệt bóp chặt quá, thốt nên lời, chỉ đành chớp mắt liên tục, hiệu bảo cô buông tay.
Mộc Cửu Nguyệt chẳng mấy lời nhảm nhí của , buông tay mà tiếp tục : "Khi Cao Ức gặp nguy hiểm, thường trốn ở chỗ nào nhất?"
Vu Thế chỉ tay một cách khó khăn về phía căn biệt thự ở trung tâm nhất trong khu biệt thự.
"Chỗ đó là nơi ở của Cao Ức?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi: "Trước đây thấy đến đó?"
Vu Thế nhún vai.
" hiểu ." Mộc Cửu Nguyệt : "Trước đây Cao Ức gặp nguy hiểm gì nên ít khi đến, giờ gặp nguy hiểm, sợ c.h.ế.t, đương nhiên sẽ chui đó."
Vu Thế chớp mắt.
Người để mắt tới quả nhiên thông minh, ưu tú như , một cái là hiểu ngay.
"Vu Thế, cảm ơn hôm nay giúp một tay, sẽ báo đáp !" Mộc Cửu Nguyệt tà mị, thổi nhẹ tai Vu Thế: " mà, thích tiểu bạch kiểm."
Dứt lời, Mộc Cửu Nguyệt buông Vu Thế , lấy từ trong gian một cái dây móc sắt, móc tường nhanh chóng leo lên.
Cô lên đến nơi thì lập tức phát hiện, lao về phía .
"Đứng , động đậy!" Lạch cạch, s.ú.n.g lên đạn, chĩa thẳng Vu Thế chân tường: "Quay !"
Vu Thế phối hợp , giơ hai tay lên.
"Thiếu gia Vu? Sao là ngài?" Người tuần tra ngạc nhiên hỏi: "Sao ngài ở đây? Vừa ngài thấy ai chạy qua ?"
Vu Thế trả lời: " dạo ở đây, vấn đề gì ? Ai cơ? Không thấy!"
Tuyền Lê
Đám tuần tra .
"Ở đây ngoài chẳng ai khác." Vu Thế : " lừa các gì?"
"Không dám."
Vu Thế theo bản năng đầu .
Bức tường thành cao năm mét còn bóng dáng cô .
Anh thích tiểu bạch kiểm, ý là khen trai ?
Vu Thế hí hửng sờ sờ mặt .
"Vu Thiếu gia, chúng phiền ngài dạo nữa." Đám tuần tra dám cứng đối với Vu Thế, vội vàng dẫn rời .
Vu Thế chẳng lọt tai chữ nào, trong đầu chỉ câu của Mộc Cửu Nguyệt: g.i.ế.c Cao Ức, lên nắm quyền!
Thấy , quả nhiên thích !
Còn sẵn sàng g.i.ế.c Cao Ức để nâng đỡ lên nắm quyền nữa kìa!
Nếu đây tình yêu thì là gì?
Vậy nên những động tĩnh gây đó, thực chất đều là vì đúng ?
A, cái sức quyến rũ c.h.ế.t tiệt của !
Mộc Cửu Nguyệt trong cái đầu óc bệnh của Vu Thế đang suy diễn những ý nghĩ kỳ quái gì.
Khi cô tung nhảy xuống, lấy khoang cứu sinh hình cầu từ trong gian , trong khoảnh khắc rơi xuống biển, cô chui tọt trong và khóa cửa .