"Đừng!" Lận Trăn nghiêm giọng : "Đừng manh động! Cô thể đảm bảo rằng khi cô diệt lũ sâu sẽ con trưởng thành nào về tiếp viện. Cô chỉ một , đừng mạo hiểm! Nhiệm vụ của chúng là trộm nhà, diệt sâu!"
Mộc Cửu Nguyệt tiếc nuối c.ắ.n môi, : "Được, ."
Nói xong, Mộc Cửu Nguyệt khẽ khàng lùi bước về phía .
Cố gắng hết sức kinh động đến con sâu .
ngay khi Mộc Cửu Nguyệt lùi đến lối tầng hầm, con sâu vẫn phát hiện cô.
Khuôn mặt ngũ quan của con sâu lập tức ngoắt về phía Mộc Cửu Nguyệt, dường như đang phán đoán xem mùi vị của cô ngon miệng .
Cảnh tượng khiến lông tơ lưng Mộc Cửu Nguyệt dựng cả lên.
Theo dõi qua màn hình, Lận Trăn căng thẳng đến mức dám thở mạnh, càng dám phát tiếng động tùy tiện để con sâu bắt vị trí của Mộc Cửu Nguyệt.
Động tác của Mộc Cửu Nguyệt ngày càng chậm, nhích từng chút một về phía .
Đầu óc cô xoay chuyển thật nhanh, suy nghĩ xem đây là loại côn trùng gì, chúng sợ nhất cái gì.
Băng phiến, dầu gió, tỏi, t.h.u.ố.c trừ sâu, chanh, hoa tiêu (hạt tiêu Tứ Xuyên)...
Mộc Cửu Nguyệt lôi hết tất cả những thứ thể nghĩ từ trong gian.
Biết ơn bản ngày , cứ như kẻ nghèo kiết xác, thấy gì cũng vơ vét, cảm ơn bên cạnh Lão Hầu, hoa tiêu đại hồi cái gì cũng thiếu.
Mộc Cửu Nguyệt nhanh chóng lôi một bao tải hoa tiêu từ gian, đổ thử một ít về hướng con sâu .
Quả nhiên.
Con sâu ghét bỏ lùi phía .
Có tác dụng!
Đậu má!
Đây rốt cuộc là cái giống sâu bọ gì ?! Thế mà ghét hoa tiêu!
Lại là một ngày cảm tạ hoa tiêu!
Mộc Cửu Nguyệt còn chút do dự nào, rầm rầm lôi từ gian thêm mười mấy bao hoa tiêu, chặn kín mít đường của .
Nhân lúc con sâu đang cực kỳ ghét bỏ, Mộc Cửu Nguyệt nắm lấy nắp hầm ngầm, lật một cái, vọt thẳng lên .
Khoảnh khắc chạm đất, cô co giò bỏ chạy.
Thời gian, thời gian chính là mạng sống, cô tranh thủ từng phút từng giây, cố gắng rời khỏi xưởng đóng tàu bỏ hoang khi lũ sâu .
Ông trời vẫn ưu ái cô.
Chạy bao xa, cô thấy một linh kiện đóng tàu, những tấm thép thượng hạng vứt lăn lóc mặt đất, giẫm đạp qua .
Mộc Cửu Nguyệt chẳng hề chê bai, nhanh chóng thu hết gian.
Dọc đường cứ thế tiến lên, thấy gì thu nấy, bất kể là ốc vít đinh nhỏ cần cẩu khung thép, thu thu thu!
Chạy qua hai tầng, cuối cùng cũng đến khu vực chế tạo tàu thuyền.
"Hộc hộc hộc", Mộc Cửu Nguyệt thở hồng hộc, với Lận Trăn: "Nhìn xem, thu hoạch của chúng quá lớn ! Chuyến quá hời!"
"Trong giây phút tràn ngập niềm vui , buộc thông báo cho cô một tin vui lắm. Flycam tuần tra qua khu vực thể con sinh sống , trận chiến bên đó sắp kết thúc." Giọng Lận Trăn bình nhắc nhở Mộc Cửu Nguyệt: "Nếu đoán sai, những thợ săn săn đến lúc về tổ . Nếu cô chúng chặn ngay trong ổ, cô chỉ còn mười phút nữa thôi!"
"Mẹ kiếp!" Mộc Cửu Nguyệt chẳng còn màng đến niềm vui nữa, giày trượt patin, lao như điên!
A a a a!
Ngón chân cô sắp mài chai luôn !
Cô điên cuồng chạy, thu tất cả thứ trong tầm mắt gian một cách điên cuồng.
Đặc biệt là hai chiếc du thuyền khổng lồ cấp mười vạn tấn mới chỉ đóng một nửa , càng là đối tượng cô "chăm sóc" đặc biệt.
Khi cô tốn sức thu hai chiếc du thuyền mười vạn tấn gian, mệt đến mức suýt thì đặt m.ô.n.g phịch xuống đất.
"Cửu Nguyệt, lũ sâu về tổ , cô còn hai phút." Lận Trăn nhắc nhở cô: "Nhanh nhanh nhanh, chạy , chạy !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-176-trom-nha-lu-sau-bo.html.]
Tuyền Lê
Mộc Cửu Nguyệt lôi từ gian một chai nước tăng lực, chạy ừng ực uống cạn, chẳng còn màng đến những thứ khác nữa, lao nhanh về phía cửa Tây định sẵn.
Giây tiếp theo, cô thấy tiếng pháo nổ vang trời bên ngoài.
Đồng đội của cô giao chiến với lũ sâu , họ đang tranh thủ thời gian chạy trốn cho cô.
Mộc Cửu Nguyệt gầm lên một tiếng: "Đậu má cái lũ sâu bọ hôi thối , bà nội chúng mày tới đây!"
Giày trượt chân mài cả tia lửa, cô lao về phía cửa Tây nhanh như điện xẹt.
Khi lao đến cửa Tây, cô đối mặt trực diện với lũ sâu.
Thu hồi Đường đao tay, đổi sang khẩu Gatling hỏa lực mạnh, chĩa lũ sâu phía mà xả đạn ầm ầm.
Hết đạn thì đổi s.ú.n.g khác.
Suốt quá trình chỉ đổi s.ú.n.g băng đạn.
Không ngừng nghỉ một giây.
Khai hỏa điên cuồng.
"Cửu Nguyệt, bên yếu." Giọng Lận Trăn vang lên trong tai .
"Biết ." Mộc Cửu Nguyệt chuyển hướng, xả s.ú.n.g điên cuồng về bên .
Vừa , vỏ đạn bay tứ tung.
Lũ sâu đó b.ắ.n nát vụn, dịch nhầy b.ắ.n tung tóe, cả Mộc Cửu Nguyệt dịch nhầy bao phủ, cô chẳng kịp lau, tiếp tục xông ngoài.
Suốt mười lăm phút đường , cô b.ắ.n bao nhiêu viên đạn, đổi bao nhiêu khẩu súng.
Cô chỉ , nếu xông , hôm nay cô sẽ trở thành thức ăn và vật chứa nuôi dưỡng cho lũ sâu .
Cô sống hai kiếp , để vật chứa cho sâu bọ chứ!
"A!" Mộc Cửu Nguyệt đ.á.n.h đến mức tầm mờ mịt, chiến đấu theo bản năng.
Trong tai truyền đến giọng trầm của Lận Trăn: "Cửu Nguyệt, kiên trì thêm chút nữa, tiếp ứng cô đến !"
Dứt lời, Mộc Cửu Nguyệt thấy tiếng hét bên ngoài: "A Cửu, bọn tới !"
Mộc Cửu Nguyệt toét miệng .
Không uổng công cô tin tưởng họ, họ cô thất vọng.
Năm sáu g.i.ế.c , dựa lưng Mộc Cửu Nguyệt, cùng kề vai chiến đấu.
Mộc Cửu Nguyệt lấy vũ khí mới từ gian ném cho những khác, nổ s.ú.n.g kẻ cầm dao, dẫm lên đầy đất xác c.h.ế.t mà mở một con đường sống.
Khoảnh khắc họ phá vây xông , mặt ai nấy đều là nụ .
Mộc Cửu Nguyệt tháo mũ bảo hiểm và khăn trùm đầu, dù mồ hôi nhễ nhại đầy mặt đầy , nhưng cô đầy sảng khoái và phóng khoáng!
"Rút!" Mộc Cửu Nguyệt đầu hiện trường hỗn độn , dẫn theo theo lối thoát hiểm định sẵn, đu dây và leo vách đá trở về tàu.
Lận Trăn kịp thời đưa cho mỗi bọn họ một chai nước tăng lực bổ sung thể lực.
"Mọi vất vả ."
Mộc Cửu Nguyệt ừng ực uống một cạn sạch, ném cái chai trở gian, : "Lận Trăn, nghĩ kỹ , chúng thể cứ thế mà . Lũ sâu một khi phá vỏ khỏi tổ, nơi chịu tai họa đầu tiên chính là căn cứ Bình Minh của chúng . Hơn tám mươi vạn sống chắc chắn sẽ thu hút chúng."
"Cô cách gì ?" Lận Trăn khẽ hỏi.
Mộc Cửu Nguyệt lau mạnh vệt nước bên khóe miệng, gằn một tiếng: "Khiến chúng tro bụi cũng còn!"
"Anh nhận lũ sâu là giống gì ?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi Lận Trăn.
Lận Trăn lắc đầu.
Ngược một nhỏ bên cạnh lên tiếng: " thấy vẻ là sên trần (sên vỏ)."
" cũng thấy giống đấy."
"Chắc là biến thể của sên trần." Có bổ sung: "Tức là sên trần biến dị."
Mộc Cửu Nguyệt gật đầu: "Vậy thì, loài sên trần sợ nhất cái gì?"