Mấy cái việc như đào mộ , Mộc Cửu Nguyệt rành lắm.
, bên phía Vệ Liệt lắm tài, cô định sang đó mượn tạm một nhân tài về dùng.
"Cái quái gì cơ? Cô theo đào mộ á?" Vệ Liệt xong suýt rớt cả tai, dám tin những gì : "Điên ! Sau trận đại địa chấn, mấy cái mộ phần chẳng sập hết ? Giờ mà đào mộ chẳng khác nào tìm c.h.ế.t?"
Mộc Cửu Nguyệt bình thản : "Nói thì . Vu Thế bảo, bên trong chứa ba ngàn tấn vàng ròng, ngoài còn các loại đồ vật bằng vàng khác như bánh vàng, khí cụ vàng nữa. tính , chúng di cư chắc chắn tốn kém ít tiền, gian của cũng cần nuốt thêm nhiều vàng để sản xuất đủ lương thực. Thế nên mới qua đó xem thử."
"Còn về chuyện nguy hiểm, gì chuyện nào nguy hiểm? Rủi ro càng cao, lợi nhuận càng lớn." Mộc Cửu Nguyệt tiếp: "Vì thế mới sang đây hỏi xem bên chuyên gia nào trong lĩnh vực . Chúng nhắm đào thì đào, đào thì chuồn."
Vệ Liệt xong cũng động lòng phàm: "Nhiều vàng thế á! Vậy rốt cuộc là mộ của ai? Chẳng lẽ là mộ của hiện đại? Biển thủ công quỹ là kho hàng lậu giấu dùm ai?"
"Ai mà ? Dù thì bây giờ chủ nhân cũng bán muối ." Mộc Cửu Nguyệt hì hì: " còn đang nghi ngờ, kho bạc nhỏ Cao Ức giấu bên ngoài nữa. Chỉ lão mới yêu vàng đến thế."
Vệ Liệt ngẫm nghĩ một lát chốt: "Vậy cũng theo."
"Anh đấy?" Mộc Cửu Nguyệt Vệ Liệt từ đầu đến chân với ánh mắt nghi ngờ.
Tuyền Lê
Vệ Liệt lập tức phản ứng gay gắt: "Đàn ông thể là !"
Mộc Cửu Nguyệt: "He he he he."
"Hơn nữa, tận thế , cũng thể cứ sống mãi trong lồng kính, cũng rèn cho . Huống chi chẳng bao lâu nữa chúng sẽ di cư tập thể. Nếu sức khỏe , chút bản lĩnh lận lưng, lỡ đường di cư xảy sự cố gì, chẳng vẫn dựa chính ?" Vệ Liệt : "Chẳng lẽ cứ trông cậy khác bảo vệ mãi? Tuy so với cô, nhưng đây cũng từng học qua chút ít. Ông bố vô trách nhiệm của tuy mặc kệ sống c.h.ế.t , nhưng vẫn còn một ông nội , những thứ cần dạy ông đều dạy sót thứ gì."
"Cũng là ." Mộc Cửu Nguyệt cân nhắc một chút gật đầu: " là cần rèn luyện. Thế , chọn vài thủ cùng. Bên Vu Thế cử bao nhiêu , chúng thể thua về mặt khí thế ."
"Được." Vệ Liệt sảng khoái đồng ý.
Ở một diễn biến khác.
Có chất vấn Vu Thế: "Cậu thực sự chia sẻ tin tức với của căn cứ Bình Minh ? Đó là do chúng phát hiện mà!"
Vu Thế ung dung đó, tay vân vê lọn tóc xoăn tinh tế trán, chậm rãi đáp: "Nói chính xác hơn, là phát hiện . đương nhiên quyền quyết định cho ai , cho ai ."
"Vu thiếu gia, thể như . Chúng đều là châu chấu cùng một sợi dây, vinh cùng hưởng họa cùng chịu." Người : "Nhà họ Cao sụp đổ , khu trú ẩn miền Trung hiện tại là do mấy nhà chúng cùng kiểm soát."
"Thì ?" Vu Thế nghiêng đầu , nhếch mép: "Nếu ngứa mắt chúng , thì thể đừng mua lương thực rau củ từ nhà họ Vu nữa! Căn cứ Bình Minh bên cũng bán đồ ăn đấy, điều họ chỉ nhận vàng thôi."
"Cậu..."
"Thôi , thôi , bớt tranh cãi vài câu ." Khổng Hoài vẫn như khi đóng vai hòa giải: "Vu thiếu gia như cũng lý do của . Bây giờ khu trú ẩn miền Trung thì đông dân, nhưng thực chất là mạnh ngoài yếu trong. Mực nước đang dâng lên ngừng, chúng sớm muộn gì cũng di dời. Thêm một bạn tổng hơn thêm một kẻ thù. Hơn nữa, thực lực của căn cứ Bình Minh hiện tại hề tầm thường, chẳng thua kém gì khu trú ẩn miền Trung chúng . Kết giao thì nên kết giao. Chưa kể, ngôi mộ nếu đào, sớm muộn gì cũng chìm xuống đáy nước, để hời cho đồng minh còn hơn là lãng phí."
"Coi như thấu đáo." Vu Thế khẩy: "Người của căn cứ Bình Minh , ai nấy đều là cao thủ. Tuy chỉ hơn tám mươi vạn , nhưng cái họ ăn, cái họ dùng, hơn gấp mấy đám dân thường ở chỗ chúng !"
"Hừ!" Kẻ phản bác Vu Thế hậm hực im lặng.
Khổng Hoài mở miệng : "Cám ơn Vu thiếu gia giúp móc nối, để chúng mua ít máy bay và vật tư từ căn cứ Bình Minh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-192-vu-the-ru-re-cung-di-dao-mo.html.]
"Biết thế là ." Vu Thế nhạt dậy: "Được , các cứ từ từ uống , chuẩn đây."
Nói xong, yêu kiều thướt tha bỏ .
Kẻ nãy chọc ngoáy Vu Thế rốt cuộc nhịn nữa: "Khổng Hoài, tâng bốc cái tên ẻo lả đó như thế, ý đồ gì với đấy chứ?"
Sắc mặt Khổng Hoài trầm xuống: "Tề Gia Gia, liệu mà giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ! Đừng tưởng nhà họ Cao còn thì các thể thượng vị! Ở cái khu trú ẩn miền Trung , vẫn là ba nhà Khổng, Hoa, Vu chúng tiếng nhất!"
Sắc mặt Tề Gia Gia cũng biến đổi, khách khí đáp trả: "Đừng tưởng mang họ Khổng thì thể đại diện cho nhà họ Khổng. Tương lai nhà họ Khổng là giao cho vị đại thiếu gia , liên quan gì đến ?"
"Bất kể gia nghiệp nhà họ Khổng trong tay ai, cũng sẽ bao giờ rơi tay nhà họ Tề các ." Khổng Hoài cũng chịu yếu thế, châm chọc : "Chuyện nội bộ nhà họ Khổng chúng , phiền nhọc lòng!"
Ngay lúc hai đang giương cung bạt kiếm, Vu Thế rời đột nhiên , híp mắt phán một câu: "Anh nghĩ nhiều , trong lòng ."
Một câu khiến cả Khổng Hoài và Tề Gia Gia đều sét đ.á.n.h ngang tai.
Hai ngày .
Mộc Cửu Nguyệt, Vệ Liệt, mang theo Hoắc Cách cùng ba vệ sĩ đến hội họp với Vu Thế.
Quả nhiên ngoài dự đoán.
Trận thế bên phía Vu Thế khoa trương bao nhiêu bấy nhiêu.
Ngoài việc Vu Thế dẫn theo một đám đông đúc, còn một kẻ cầm đầu khác cũng dẫn theo một đám nữa.
"A Cửu!" Vu Thế thấy Mộc Cửu Nguyệt, cả như bừng sáng, kìm mà lao thẳng đến mặt cô, định bày tỏ nỗi niềm tương tư.
Một thanh đao Đường lạnh lùng kề thẳng n.g.ự.c , ngăn cách và Mộc Cửu Nguyệt.
"Mày cái gì đấy? Sao mày dám đối xử với Vu thiếu gia như thế?" Đám phía la lối om sòm.
Chưa đợi Mộc Cửu Nguyệt mở miệng, Vu Thế xù lông : "La hét cái gì? Đây là chuyện giữa và A Cửu, cần các lo ? Đừng là A Cửu cầm đao chĩa , cho dù c.h.é.m hai nhát, cũng vui lòng!"
"Vu thiếu gia, chính là trong lòng của hả? Gầy yếu thế , 'đè' nổi đấy?" Một gã thanh niên cợt nhả Mộc Cửu Nguyệt từ xuống : "Trông cũng chẳng cả!"
"Hắn là ai?" Mộc Cửu Nguyệt nhíu mày hỏi: "Không rõ là chỉ của hai bên chúng thôi ?"
"Hắn tên Tề Gia Gia, nhà đây nghề trộm mộ." Vu Thế trả lời với giọng điệu nũng nịu, ánh mắt Mộc Cửu Nguyệt dịu dàng đến mức thể dìm c.h.ế.t .
Mộc Cửu Nguyệt cố nén xúc động c.h.é.m , cau mày : "Đông quá, nữa."
Người đông thì lắm chuyện, lắm chuyện thì dễ sinh biến cố.
Tuy cô thích vàng, nhưng điều kiện tiên quyết là lấy vàng một cách thuận lợi.
Nếu trong đội ngũ đồng hành là một lũ phế vật vô dụng chỉ kéo chân, thì thà còn hơn.
"Ấy , đừng mà!" Vu Thế vội vàng : "Bọn họ chỉ đến đưa tiễn thôi, thực sự xuống mộ chỉ mấy chúng ."