Vừa dứt lời, Vu Thế bắt đầu cởi quần áo thật.
Đám vệ sĩ lưng cũng cởi theo.
Vũ khí, trang rơi leng keng đầy đất, nhưng tuyệt nhiên một thỏi vàng nào.
Ngay khi Vu Thế định cởi quần, Tuyết Diên gọi giật : "Được , , đừng cởi nữa, đau mắt!"
Nhóm Mộc Cửu Nguyệt tuy cởi, nhưng quần áo rách nát tả tơi, thậm chí chỗ rách nát bươm, qua là giấu gì.
Cha của Vệ Liệt và Tuyết Diên trao đổi ánh mắt: Bọn họ thật sự lấy ?
Mộc Cửu Nguyệt cũng phản ứng , : "Bên nguy hiểm trùng trùng, động thực vật biến dị hung tàn vô cùng, chúng cách nào gần, ép rút lui. Các tin thì bây giờ thể xuống xem."
Nói xong, Mộc Cửu Nguyệt tránh sang một bên nhường cửa hang, vẻ mặt đầy thản nhiên.
Tuyền Lê
lúc , Tề Gia Gia cùng hai tên vệ sĩ còn sót cũng từ lòng đất chui lên, mặt mày lấm lem tro bụi.
Vừa thấy Vu Thế, mắt đỏ ngầu lên, gào thét định lao liều mạng.
Vu Thế lên tiếng , chặn họng : "Tề Gia Gia, xem, trong chúng ai phòng mộ chính ?"
"Vào cái rắm!" Tề Gia Gia c.h.ử.i ầm lên: "Ông đây còn sờ đến cửa mộ vây kín như gói sủi cảo. Nếu vệ sĩ liều c.h.ế.t đưa , chắc chẳng còn mảnh xương nào! Vu Thế, mày cố tình đưa tao chỗ c.h.ế.t ? Mày thấy c.h.ế.t cứu! Mày là ! Về đến Khu trú ẩn miền Trung, tao nhất định sẽ với gia đình..."
"Được , , , ." Vu Thế xua tay, Tề Gia Gia nhảm, sang với bọn Tuyết Diên: "Nghe thấy ? Ba đội chúng , một đội suýt thì c.h.ế.t sạch, chẳng ai phòng mộ chính cả. Bên trong đúng là đồ , nhưng bản lĩnh chúng tới, lấy . Các bản lĩnh thì các ! Chúng đảm bảo tham lam, thèm !"
Tuyết Diên thấy ba Tề Gia Gia còn thê t.h.ả.m hơn, quần cũng mài rách, lộ cả hai m.ô.n.g trắng hếu, càng thêm đau mắt.
Tuyết Diên gật đầu với cha của Vệ Liệt.
Bọn họ lúc mới lùi vài bước, nhường đường.
Cha của Vệ Liệt với Vệ Liệt: "Hiện tại nước biển dâng cao, miền Đông, miền Nam, Đông Nam thất thủ, miền Trung cũng sớm muộn gì cũng giữ . Con nhất nên mau chóng theo về Khu trú ẩn Tây Nam, ở đó một ngày, cuộc sống của con sẽ tệ ."
"Ha ha." Vệ Liệt như : "Khỏi cần, thà c.h.ế.t ở bên ngoài chứ ăn một miếng cơm nào của ông."
"Chúng là cha con, cần gì căng thẳng thế ? Con cứ đưa bạn bè con cùng, Khu trú ẩn Tây Nam trân trọng và chào đón nhân tài. Bọn họ thủ như , nhất định sẽ sống ." Cha của Vệ Liệt vẫn khổ khẩu bà tâm khuyên nhủ.
Mộc Cửu Nguyệt nổi nữa, trực tiếp rút đao chĩa cha của Vệ Liệt, lạnh lùng : "Còn lải nhải thêm một câu nữa, c.h.é.m c.h.ế.t ông!"
Cha của Vệ Liệt lập tức im miệng.
Tuyết Diên gật đầu với Mộc Cửu Nguyệt: " nhớ cô ."
"Cô nhớ kỹ ." Mộc Cửu Nguyệt nghiêng đầu Tuyết Diên: " sẽ là cơn ác mộng lớn nhất trong đời cô."
Tuyết Diên , rõ ràng là để tâm.
"Mời." Tuyết Diên nhường đường.
Nhóm Mộc Cửu Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ đạc, giữ cách xa, mau chóng rời khỏi chỗ đó.
Cha của Vệ Liệt với Tuyết Diên: "Cao Ức c.h.ế.t quá đột ngột, vàng nhờ giữ đều rõ tung tích. Chỉ còn vài nơi thôi. Với tính cẩn thận của Cao Ức, nơi chắc chắn chứa một lượng vàng lớn. Đã bọn họ lấy , chúng tranh thủ thời gian. Vừa , bọn họ dò đường giúp chúng , loại bỏ bớt một mối đe dọa."
Tuyết Diên tán thành gật đầu: "Nói đúng lắm, chuẩn một chút, xuống mộ!"
Tuyết Diên dẫn hang động mà nhóm Mộc Cửu Nguyệt thoát .
Trong hang động bừa bộn, thể thấy trận chiến của nhóm Mộc Cửu Nguyệt quả thực ác liệt.
Thảo nào bọn họ trông thê t.h.ả.m như .
Có thể gây động tĩnh lớn thế , rõ ràng thứ trong ngôi mộ cổ thực lực tầm thường.
"Mọi cẩn thận." Tuyết Diên đầu, dũng cảm sợ hãi dẫn đường phía .
Mỗi đều cầm vũ khí trong tay, sẵn sàng tấn công hoặc phản kích bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-202-hoa-de-vuong-nuot-chung-tuyet-dien.html.]
bọn họ suốt một đường, chẳng gặp chút nguy hiểm nào.
Ngoại trừ những bức tường đổ nát chứng tỏ sự khốc liệt của trận chiến , dường như hiện tại và quá khứ cách một thời gian.
Đến ngã ba đường, họ dừng .
"Chúng chia tìm." Tuyết Diên lên tiếng.
"Không ." Cha của Vệ Liệt lập tức phản đối: "Ở đây quá nguy hiểm, tập trung vẫn hơn."
Tuyết Diên tự tin, : "Sợ cái gì? Đám ô hợp còn thể thuận lợi thoát , chẳng lẽ đám tinh binh dũng tướng chúng thua bọn họ ? Ông nhát gan thì cùng những khác, hành động một . Đừng quên, chúng đ.á.n.h nhanh thắng nhanh, lỡ thời gian, xem ông ăn với lão đại thế nào."
Cha của Vệ Liệt đến mức thốt nên lời, đành : "Được , cô hành động một thì cứ hành động một ."
Khóe miệng Tuyết Diên nhếch lên, cô xoay chọn một ngã rẽ, cha của Vệ Liệt dẫn những khác theo lối còn .
Càng càng xa, càng càng yên tĩnh.
Trong cả lối chỉ còn tiếng thở của một Tuyết Diên.
Dù Tuyết Diên to gan đến mấy cũng nhịn mà da đầu tê dại.
Đột nhiên, phía một bóng đen vụt qua, Tuyết Diên hét lớn: "Đứng !"
Tuyết Diên co cẳng đuổi theo hướng bóng đen biến mất.
khi cô đến nơi, phát hiện chỉ là một căn phòng trống rỗng, gì cả.
Tuyết Diên lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, cẩn thận từng bước tiến lên: "Ra đây!"
ai trả lời cô .
Không gian tĩnh mịch, vẫn chỉ tiếng tim đập của một cô .
Sau lưng Tuyết Diên, một cành cây lặng lẽ, lặng lẽ vươn về phía lưng cô .
Tuyết Diên đột ngột .
Cành cây vụt biến mất.
Tuyết Diên xoay liên tiếp mấy , đều phát hiện chút manh mối nào, nhưng hồi chuông cảnh báo trong lòng càng lúc càng vang dội.
Tiềm thức mách bảo cô , ở đây thứ gì đó, và thứ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!
Tuyết Diên ngừng xoay , cảnh giác quanh bốn phía, nhưng quên mất chân .
Một mầm non nhỏ bé, từ trong đất chân, lặng lẽ đội đất chui lên, từ từ lớn lên.
Ngay khi Tuyết Diên ngẩng đầu lên , mầm non đột ngột lớn vọt lên, với tốc độ nhanh như chớp giật, bao trọn lấy Tuyết Diên giữa đóa hoa khổng lồ.
Tuyết Diên định mở miệng kêu cứu, một cành cây hung hăng đ.â.m miệng cô , xuyên Tuyết Diên thành một xiên hồ lô máu!
Sắc mặt Tuyết Diên trong nháy mắt trắng bệch, cầu cứu nhưng thể phát tiếng nữa!
Một đóa hoa Đế Vương khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, ung dung nuốt chửng Tuyết Diên bụng.
Giây tiếp theo, hoa Đế Vương xảy dị biến.
Nụ hoa của nó từ từ rủ xuống, cành cây vươn lên, dần dần biến ảo thành hình dáng một phụ nữ.
Đường nét dần dần rõ ràng, ngờ chính là khuôn mặt của Tuyết Diên.
Cành cây ngừng vặn vẹo, hình dáng càng lúc càng thành hình.
Chỉ trong chốc lát, Tuyết Diên ban đầu biến mất, hoa Đế Vương biến thành dáng vẻ của Tuyết Diên.
Hoa Đế Vương vụng về giơ tay lên, một giọng pha trộn giữa nam nữ già trẻ, như ép một cách gượng gạo từ dây thanh quản: "Hóa đây là hình dáng của con . Con là sinh vật đạo đức giả nhất, căn bản xứng chủ nhân. Mộc Cửu Nguyệt, sẽ dùng sự thật cho ngươi , những con mà ngươi dùng hết tâm tư để bảo vệ, cuối cùng đều sẽ phản bội ngươi, tổn thương ngươi."
"Những ngươi bảo vệ, sẽ g.i.ế.c sạch. Những ngươi dựa , sẽ khiến tất cả bọn họ phản bội ngươi. Thế giới thuộc về ngươi và . Không, chỉ thuộc về . Mộc Cửu Nguyệt, ngươi hoặc là thần phục , hoặc là... c.h.ế.t!" Giọng ngày càng trong trẻo, đến cuối cùng, âm sắc gần như giống hệt giọng vốn của Tuyết Diên.