Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 206: Tai họa, không ngừng nghỉ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-08 09:28:44
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng ngày càng nhiều cửa sổ vỡ nát, những cột nước khổng lồ điên cuồng ập từng hang động.

Những ở gần cửa hang lập tức nước biển cuốn phăng ngoài.

Những ở sâu bên trong thì dòng nước ép chặt xuống đáy, sặc nước mà c.h.ế.t.

Đằng nào cũng là c.h.ế.t, chẳng qua là cách c.h.ế.t khác mà thôi.

Ngay cả đám thanh niên trai tráng trướng Lận Trăn còn nước biển nhấn chìm sặc sụa, gì đến những dân thường yếu ớt.

Đến Mộc Cửu Nguyệt cũng uống mấy ngụm nước biển mặn chát mới miễn cưỡng bám vách hang, dùng hết sức bình sinh của đôi tay để treo lên, để dòng nước cuốn trôi.

Khó khăn lắm mới đợi cơn lốc xoáy và bão cát qua, những may mắn sống sót lúc mới chút sức lực để cứu những đang hấp hối.

Khắp căn cứ là tiếng than dậy đất.

Mộc Cửu Nguyệt nhếch nhác bước khỏi hang, đập mắt là Vệ Liệt đầu tóc mặt mũi lấm lem tro bụi, bất chấp nguy hiểm chạy tới tìm cô.

“Cửu Nguyệt, cô thì quá.” Vệ Liệt dứt lời, hai mắt liền trợn ngược, ngã thẳng về phía mặt biển.

Mộc Cửu Nguyệt lao tới như một mũi tên, kịp thời túm lấy cổ áo Vệ Liệt, lúc mới giữ rơi xuống biển.

Tình hình bên phía Lận Trăn cũng chẳng khá hơn là bao.

Lúc lốc xoáy ập đến, đang ở ngoài trời.

Bão cát ép chặt xuống mặt đất, thể động đậy.

Chỉ trong nháy mắt, lớp cát đá dày hơn một thước. Nếu tâm phúc của kịp thời chạy tới tìm, e rằng trở thành vị tướng quân đầu tiên trong lịch sử bão cát chôn sống.

Lận Trăn tuy hứng chịu lốc xoáy biển, nhưng cũng bão cát hành hạ đến khổ sở.

Đợi bão cát qua , cùng đội ngũ của đều chôn vùi đến tận ngực.

Cuối cùng, dựa , kéo mới thể bò khỏi đống cát.

Khi thoát , da thịt lộ ngoài của ai nấy đều gió cát cứa cho m.á.u chảy đầm đìa, mắt nỡ .

Sở trưởng Lâm thì may mắn hơn, ông đang thị sát tàu lớn, lúc lốc xoáy đến liền dẫn trốn trong khoang thuyền, trở thành những may mắn nhất.

Đợi lốc xoáy và bão cát tan, Sở trưởng Lâm trở đỉnh núi liền kinh hoàng đến c.h.ế.t lặng!

Không một ai là thương.

Đâu cũng là thương binh.

Sở trưởng Lâm lập tức triệu tập những còn thể cử động, cứu giúp những thương nặng.

Bận rộn mãi đến khi trăng lên giữa trời, việc mới tạm thời an bài thỏa.

Cổ tay Mộc Cửu Nguyệt trật khớp, cô tự nắn , giờ đang đó lão Hầu băng bó vết thương cho cô giáo Tần.

“Cái ngày tháng , mà gian nan đến thế?!” Cô giáo Tần băng bó nức nở: “Ông trời ơi, thật sự là cho đường sống mà!”

Lão Hầu an ủi bà: “Ít nhất chúng vẫn còn sống, còn sống là còn hy vọng.”

Cô giáo Tần gật đầu, tựa lòng lão Hầu, thành tiếng: “Học trò của , trơ mắt nước biển cuốn bó tay chịu trói. Nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi! Nó mới mười tuổi! Hu hu hu, lão Hầu ơi, đau lòng quá! Tim đau quá!”

Lão Hầu cũng đỏ hoe mắt, nhưng chẳng an ủi cô thế nào.

Một ngày , liệu t.ử vong thống kê.

T.ử vong tám vạn, mất tích mười bốn vạn, trọng thương một vạn sáu nghìn, thương nhẹ chín vạn.

Con lạnh lùng và tàn khốc đến nhường nào.

Động thực vật biến dị g.i.ế.c nhiều đến thế, nhưng chỉ một cơn lốc xoáy và một trận bão cát điều đó.

Căn cứ Bình Minh từng phồn hoa nhộn nhịp, nay chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn, bừa bộn.

Sở trưởng Lâm mang theo xác mệt mỏi rã rời đến tìm Mộc Cửu Nguyệt: “Cửu Nguyệt, tổn thất của căn cứ quá nặng nề. Sĩ khí của dân xuống thấp lắm.”

Mộc Cửu Nguyệt thở dài, bên ngoài, : “Hôm nay cung cấp đặc biệt nến và tiền giấy, để tế bái nhân bạn bè cho đàng hoàng .”

Sở trưởng Lâm nặng nề gật đầu: “Lốc xoáy liệu ?”

Mộc Cửu Nguyệt lắc đầu: “Không .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-206-tai-hoa-khong-ngung-nghi.html.]

Kiếp , cô gặp lốc xoáy ở đất liền, cũng lốc xoáy ngoài đại dương bao giờ mới dừng .

Không ai dám đảm bảo lốc xoáy đại dương và lốc xoáy đất liền xuất hiện cùng lúc biến mất cùng lúc .

mà, núi thể ở nữa .” Sở trưởng Lâm : “Mọi thứ trong hang động đều hỏng hết cả.”

“Vậy thì lên tàu sớm .” Mộc Cửu Nguyệt : “Sự đến nước , chuyển .”

“Được.” Sở trưởng Lâm trầm mặc gật đầu: “ thu xếp ngay đây.”

Đêm xuống.

Trên mấy ngọn núi, cũng thấy tiền giấy và nến hương đang cháy đỏ rực, mỗi một góc đều vang lên tiếng trầm thấp tuyệt vọng.

Khóc cho khác, cũng là cho chính .

Lận Trăn khập khiễng tới, xuống bên cạnh Mộc Cửu Nguyệt, đưa cho cô một chai rượu: “Làm một ngụm ?”

Mộc Cửu Nguyệt nhận lấy, uống ừng ực một cạn sạch, dùng sức ném mạnh cái chai rỗng xuống biển, vang lên tiếng "tõm" nặng nề.

“Bên c.h.ế.t mất mấy trăm , mất tích mấy chục .” Tâm trạng Lận Trăn cũng sa sút: “Là vô dụng, bảo vệ họ.”

“Không ngờ sức sát thương của một cơn lốc xoáy và bão cát lớn đến thế. còn tưởng lốc xoáy là loại thiên tai dễ tránh né nhất.” Lận Trăn hận rèn sắt thành thép : “Là chủ quan!”

Mộc Cửu Nguyệt trả lời, cứ thế ngẩng đầu lên bầu trời đầy .

Cô cũng hỏi ông trời, trùng trùng điệp điệp kiếp nạn , rốt cuộc là vì cái gì?

Hai mươi vạn , mất là mất ngay .

Đó là hai mươi vạn mạng đấy! Không hai nghìn, cũng hai vạn, mà là hơn hai mươi vạn!

đáy lòng cô hiểu rõ, đây chính là mạt thế.

Mạt thế đào thải nhân loại.

Chẳng đạo lý nào để cả.

Tuyền Lê

Thích giả sinh tồn, kẻ yếu đào thải.

Tai kiếp c.h.ế.t chóc sẽ ngừng nghỉ.

Cho đến khi sàng lọc những sống sót, những thể lưu bộ gen ưu tú nhất thế giới .

Giống như kiếp , chỉ còn đầy hai nghìn , ai nấy đều là tinh , ai nấy đều là vương giả.

“Cửu Nguyệt, cô xem, chúng thể trụ đến cuối cùng ?” Lận Trăn mờ mịt hỏi.

“Sẽ .” Mộc Cửu Nguyệt khẽ mở miệng, như trả lời Lận Trăn, cũng như đang trả lời chính : “Chúng nhất định sẽ sống đến cuối cùng!”

Ba ngày .

Tất cả đều di chuyển từ hang động núi xuống tàu.

May mà bọn họ chuẩn thứ, cuộc sống tàu cũng coi như thuận tiện.

Những sống sót bắt đầu lao sản xuất, chuẩn các loại vật tư cho chuyến xa sắp tới.

Lúc , một chiếc thuyền nhỏ từ xa chạy tới.

Người đến là của Khu trú ẩn miền Trung, mang theo tin tức của Vu Thế.

“Mộc , đại diện cho Vu gia, chân thành mời ngài cùng chúng rút lui.” Người nọ mở lời: “Khu trú ẩn miền Trung, xong đời .”

Mộc Cửu Nguyệt hỏi: “Khu trú ẩn miền Trung cũng bão cát và lốc xoáy tấn công ?”

.” Người nọ trả lời: “Lốc xoáy trực tiếp phá hủy một phần ba thành phố, phá hủy vườn trồng trọt của nhà họ Vu, cũng phá hủy vườn d.ư.ợ.c liệu và xưởng gia công của nhà họ Hoa. Trong thành thương vong t.h.ả.m trọng, c.h.ế.t gần một phần ba dân . Mấy gia tộc lớn đều chuẩn từ bỏ Khu trú ẩn miền Trung, lựa chọn di cư về phía Tây.”

Mộc Cửu Nguyệt gật đầu: “Đã .”

“Vậy ngài…”

“Anh về nhắn với Vu Thế, thì cố gắng đường thủy và đường bộ, hạn chế bay bao nhiêu thì hạn chế. Bầu trời giờ là thiên hạ của loài chim biến dị, một chiếc máy bay nào thể chống đỡ sự tấn công của đàn chim biến dị .”

Nể tình từng cùng xuống mộ, Mộc Cửu Nguyệt đưa một lời khuyên chân thành: “ sẽ cùng . Sau còn gặp , xem ý trời. chúc lên đường bình an.”

 

Loading...