“Vậy ngài và đội ngũ của ngài định ?” Người hỏi: “Khu trú ẩn Tây Nam? Hay là Khu trú ẩn Tây Bắc?”
“Nếu gì ngoài ý , chúng sẽ về phía Tây Bắc.” Mộc Cửu Nguyệt : “, chúng sẽ đến Khu trú ẩn Tây Bắc.”
“Đã hiểu.” Người gật đầu: “ cũng chúc ngài, thuận buồm xuôi gió.”
Người khi về, thuật nguyên văn lời Mộc Cửu Nguyệt cho Vu Thế.
Vu Thế liền với cha : “Chúng đổi hết sang đường thủy, đường hàng . Căn cứ Bình Minh bên luôn vận may. Thiên tai lớn như mà cũng chỉ tổn thất một phần tư. Chúng chuẩn kỹ lưỡng thế mà mất đến một phần ba. Nghe chắc chắn sai.”
Cha của Vu Thế nhíu mày : “Con tin căn cứ Bình Minh đến thế ?”
“Ba, đồ đạc của chúng nhiều như , dùng máy bay thì chở bao nhiêu? Vẫn là dùng tàu hơn.” Vu Thế trả lời: “Ba nỡ bỏ đống gia sản ?”
Cha Vu Thế quả nhiên do dự.
Làm nghề trồng trọt, thứ đáng giá nhất chính là hạt giống, phân bón và đất đai.
Mà mấy thứ đều chiếm diện tích và trọng lượng lớn.
Dựa máy bay đúng là chở bao nhiêu.
Suy nghĩ một lát, cha Vu Thế nghiến răng: “Được, con. Thông báo xuống , bỏ máy bay, tất cả lên tàu!”
Vu Thế khuyên, nhưng khác chắc .
Có ít phú hào nhỏ, lòng nóng như lửa đốt, mong mỏi sớm rời khỏi nơi , đến một nơi lốc xoáy và bão cát, nên bất chấp sự can ngăn của khác, sống c.h.ế.t đòi máy bay rời .
Sau đó, từng chiếc máy bay cất cánh từ Khu trú ẩn miền Trung, bay về hướng Tây.
Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả những mặt cả đời khó quên!
Chỉ thấy bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây đen, che khuất cả bầu trời, đen kịt, mang theo nhịp điệu quỷ dị va những chiếc máy bay.
“Nhìn kìa, cái gì thế !”
“Là đàn chim! Đàn chim biến dị! Mẹ ơi! Chim gì thế ?! Sao biến dị to thế ?!”
Từng con chim biến dị hình khổng lồ, dang rộng đôi cánh, sải cánh rộng đến hơn mười mét!
Đàn chim lớn như , tốc độ hung mãnh như .
Lao máy bay, trong nháy mắt xuyên thủng.
Giữa trung, m.á.u tươi văng tung tóe, tay chân cụt rơi lả tả từ cao xuống.
Máy bay mất kiểm soát, cắm đầu lao xuống, tiếp đó là tiếng nổ vang trời, bốc cháy dữ dội.
Dù may mắn sống sót cú va chạm cũng ngọn lửa thiêu c.h.ế.t.
Những chứng kiến cảnh đều sợ vỡ mật.
Những lên máy bay, hoặc còn sống do kịp lên máy bay, tất cả đều ôm n.g.ự.c đầy sợ hãi, hồi lâu dám thở mạnh.
Cha của Vu Thế thấy cảnh cũng hít sâu một khí lạnh!
May mà lời con trai!
Nếu , ông cũng mất mạng !
“Lên tàu, tất cả lên tàu!” Cha Vu Thế do dự nữa, đem tất cả gia sản thể mang theo chuyển hết lên tàu.
Nhà họ Vu, nhà họ Hoa, nhà họ Khổng, là những nắm quyền hiện tại của Khu trú ẩn miền Trung, mỗi nhà bọn họ đều tàu lớn, thậm chí là chiến hạm.
tiếc là, ai lái chiến hạm. Những lái đều họ g.i.ế.c cả .
Đành vứt bỏ .
May là tàu hàng của họ đều là tàu lớn, cũng thể chở ít .
Vì những quan hệ với ba gia tộc đều thể kiếm một vé lên tàu.
dân thường thì may mắn như .
Họ chỉ thể dắt già dắt trẻ quỳ mặt của ba gia tộc, khẩn cầu theo, thậm chí nguyện ý bán tại chỗ, nô tì, chỉ cầu đưa .
Tuy thiên tai t.ử thương t.h.ả.m trọng, nhưng sống sót cũng còn vài triệu.
Mà những con tàu thể chở hết tất cả, chắc chắn sẽ vì tàu mà bỏ nơi đây.
Ai cũng hiểu đạo lý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-207-cuoc-di-doi-tap-the.html.]
Vì thế ba gia tộc nhanh chóng nhắm tới.
Không ít kẻ liều mạng bắt đầu tập hợp nhân lực, chuẩn cướp tàu từ tay nhà họ Khổng, Hoa, Vu, cướp lấy cơ hội sống sót!
Khu trú ẩn miền Trung loạn .
Khắp nơi là đập phá cướp bóc, góc nào cũng c.h.ế.t oan uổng.
Vu Thế sự bảo vệ của vệ sĩ, nhân lúc trời tối, lặng lẽ lên tàu.
Trước khi lên tàu, nhịn đầu về phía Khu trú ẩn miền Trung.
Nơi sinh sống gần hai năm , cuối cùng vẫn bọn họ vứt bỏ.
“Vu thiếu, bên ngoài gió lớn, mau trong .” Vệ sĩ thấp giọng thúc giục.
“Biết .” Vu Thế thu ánh mắt, kéo mũ trùm che kín mặt, theo vệ sĩ rời .
Bên , căn cứ Bình Minh hòa bình hơn Khu trú ẩn miền Trung nhiều.
Sở trưởng Lâm việc bỏ rơi một ai, bất kể đối phương thương nặng thế nào đều khiêng lên tàu.
Vốn dĩ những con tàu chuẩn cho hơn tám mươi vạn , giờ chỉ còn hơn sáu mươi vạn, lập tức trở nên trống trải hơn nhiều.
Nhiều phòng vốn cần sắp xếp hai mươi , giờ bớt vài , chỗ ở bỗng chốc rộng rãi hẳn .
Đợi lên tàu hết, Mộc Cửu Nguyệt thực hiện công đoạn chốt hạ.
Tuyền Lê
Cô dạo qua từng hang động một lượt, thu hết đồ dùng gian.
Làm đến mức để dù chỉ một con ốc vít hữu dụng.
Khi thu đến chỗ Lận Trăn, Lận Trăn kéo Mộc Cửu Nguyệt lặn xuống nước, chỉ một mảng đá vàng óng ánh nước nhấn chìm đáy, gật gật đầu.
Mộc Cửu Nguyệt hiểu ngay.
Đây chắc là quặng đá chứa vàng kịp nung luyện.
Không nhiều, thu trực tiếp.
Vèo vèo vèo, đống đá nguyên khai như ngọn núi nhỏ thu gian.
Quả nhiên, gian lập tức báo lượng vàng.
Mộc Cửu Nguyệt chẳng màng xem kỹ là bao nhiêu, theo Lận Trăn quét sạch một đường, những thứ sóng thần nhấn chìm đáy nước, cái nào thu thì thu hết, cái nào thu thì đành chịu.
Bận rộn một hồi, mất hơn nửa ngày trời mới dọn dẹp xong chỗ cuối cùng.
Hai ngoi lên mặt nước, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi?”
“Đi.”
Hai ăn ý gật đầu, rời khỏi nơi ngắn ngủi nhưng mang cho họ sự yên bình và hạnh phúc .
Tạm biệt, thành phố K.
Tạm biệt, Khu trú ẩn.
Từ hôm nay, họ kiếm sống biển .
Cho đến khi tìm thấy đất liền, cho đến khi tìm nơi an cư lạc nghiệp tiếp theo.
Mộc Cửu Nguyệt lên tàu cô giáo Tần lôi phòng, ép tắm nước nóng, ngâm đến toát mồ hôi mới chịu thôi.
“Tuy bây giờ cực hàn, nhưng nước lạnh lẽo, con gái con đứa vẫn quý trọng thể .” Cô giáo Tần lải nhải, pha một cốc t.h.u.ố.c cảm cúm đưa cho Mộc Cửu Nguyệt.
Mộc Cửu Nguyệt uống một cạn sạch, trả cốc cho cô giáo Tần, còn tâm trạng đùa: “Cô thế là đồng ý gả cho lão Hầu ? Nếu dùng giọng điệu bề lải nhải với thế ?”
Cô giáo Tần đỏ mặt: “Đừng bậy! chỉ là quan tâm cô thôi.”
Mộc Cửu Nguyệt hì hì: “Cô đoán xem tin ?”
Cô giáo Tần lườm cô một cái, cầm cái cốc chạy trối c.h.ế.t.
Đợi Mộc Cửu Nguyệt tắm xong, quần áo, lau tóc ngoài, thì thấy Sở trưởng Lâm đang sốt sắng chỉ huy trải đất mang theo lên khu trồng trọt, dáng tranh thủ thời gian tăng gia sản xuất lắm .
Vệ Liệt lúc tới, vì va đập đầu, chấn động não nên sắc mặt vẫn còn khó coi lắm.
“Nghe bên Khu trú ẩn miền Trung loạn lắm.” Vệ Liệt thẳng: “Nhà họ Khổng, Hoa và Vu chạy , để một đống hỗn độn. Những lên tàu chiếm cứ nơi ở cũ của ba nhà đó, quần ma loạn vũ trong đấy. Nghe vì khoang tàu hạn nên ba nhà đó vứt ít đồ . Cô xem, kiếm chác một chuyến ?”