Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 224: Dọn sạch cả căn cứ nghiên cứu
Cập nhật lúc: 2025-12-10 10:19:54
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đương nhiên, quan trọng nhất là những công nghệ đen thiện , một cái cũng bỏ sót." Sở trưởng Lâm : "Chúng để dù chỉ một tờ giấy!"
"Nếu chú thực sự thể mang cả tòa nhà nghiên cứu, sẽ theo lời chú!" Giáo sư Lâm cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Bên phía cha, sẽ !"
"Anh cả, giao cho đấy!" Sở trưởng Lâm thở phào nhẹ nhõm, vẻ tin tưởng, hạ thấp giọng : "Anh, em tiết lộ cho một tin, cái lò phản ứng hạt nhân mini mà bảo em giữ , em mất , em đang cất ở một nơi cực kỳ an , bảo quản kỹ càng lắm!"
Nghe thấy câu , mắt Giáo sư Lâm sáng rực lên: "Thật hả?!"
"Thật hơn vàng!"
"Được! Anh !" Giáo sư Lâm quét sạch vẻ chán nản mặt, vội vàng xoay tìm đội ngũ và sinh viên của .
Sở trưởng Lâm thuyết phục ruột xong, sang lôi kéo mười mấy "con cưng của trời" .
"Mọi cũng thấy đấy, Khu trú ẩn Thủ đô sắp loạn ." Sở trưởng Lâm giả bộ thương cảm : "Haizz, vận may của các đúng là . Vừa lên núi thì gặp thiên hỏa. Khó khăn lắm mới trốn hang động thì động đất. Khó khăn lắm mới khỏi hang thì khu trú ẩn Đông Bắc bắt, suýt nữa lôi vật tế. Khó khăn lắm mới trốn thoát thì rơi xuống hố địa ngục, mất cả nửa năm mới leo lên . Khó khăn lắm mới đến khu trú ẩn Thủ đô, thì khu trú ẩn Thủ đô sắp loạn. Các xem, đây là cái vận đen đủi gì chứ?!"
Mười mấy Sở trưởng Lâm cho hoang mang lo sợ.
Hình như họ đen đủi thật.
Đi đến , chỗ đó xui xẻo đến đấy.
Chẳng lẽ họ là chổi chuyển thế?
Người đội trưởng cầm đầu thấp thỏm : "Sở trưởng Lâm, Lâm, chúng cũng thế! Chúng ... chúng ..."
Anh lắp bắp nên lời.
Có thể thấy là cực kỳ thật thà.
Sở trưởng Lâm cảm thấy bắt nạt thật thà cũng chẳng thú vị gì, bèn vỗ vai , an ủi: " ông trời vẫn còn thương các , cho nên mới để các gặp chúng ."
Mười mấy gật đầu như gà mổ thóc: " đúng đúng, vận may của chúng quá, gặp như các !"
"À, đúng ! Đã duyên gặp gỡ, chúng đương nhiên thể khoanh tay , đúng ? Huống hồ, các với Vệ Liệt hợp tính như thế, các còn giúp bao nhiêu việc, nếu chúng phủi tay quản, chỉ lo cho bản , thì chúng thành loại gì chứ?"
Sở trưởng Lâm hươu vượn một cách nghiêm túc: "Thế , nếu các chê, thì theo chúng ! Nói thật, chúng đến khu trú ẩn Thủ đô đúng là để tìm , giờ tìm , cũng chuẩn về. Chúng căn cứ riêng, cũng là một đội ngũ lớn. Cuộc sống cũng tạm , thể ăn no uống đủ."
Mười mấy mắt sáng lên, xì xào bàn tán, thương lượng hồi lâu.
Người đội trưởng lập tức nhiệt tình kéo tay Sở trưởng Lâm, : "Thế thì quá! Anh Lâm, chê chúng chân tay vụng về, chúng đều lời !"
"Vậy chúng chốt nhé?" Sở trưởng Lâm híp mắt hỏi: "Đi theo chúng ?"
"Chốt , !" Mười mấy "con cưng của trời" cứ thế ngơ ngơ ngác ngác Sở trưởng Lâm lừa lên thuyền, gia nhập Căn cứ Bình Minh.
"Vậy thu dọn một chút, đưa về ." Sở trưởng Lâm trấn an họ: "Đợi đến nơi, sẽ đội ngũ của chúng hùng hậu và đáng tin cậy đến mức nào!"
Mười mấy cứ thế mơ hồ nhận lời, mơ hồ Sở trưởng Lâm đưa về tàu lớn của Căn cứ Bình Minh .
Khi nhóm thuyền nhỏ của Lận Trăn đón lên tàu lớn, tất cả đều chấn động!
"Mẹ ơi! Nhiều tàu lớn thế ! Chúng gặp may !"
"Đội ngũ đông thế ! Còn nhiều tàu thế nữa! Trời ơi, tàu còn trồng trọt ! Chúng bao giờ chịu đói nữa !"
"Anh Lâm là ! Vệ Liệt là ! Họ đang việc đại thiện đấy!"
Mười mấy vui sướng ôm rống lên.
Lận Trăn về vận may thần kỳ của họ, họ lên tàu, liền dẫn họ dạo qua từng con tàu, hy vọng dùng vận may của họ để loại bỏ các sự cố hỏng hóc của tàu thuyền.
Đừng đùa.
Cái đúng là đùa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-224-don-sach-ca-can-cu-nghien-cuu.html.]
Mười mấy "chú cá chép may mắn" lên tàu, quả thực giúp Lận Trăn phát hiện ít vấn đề tiềm ẩn. Những vấn đề hiện tại rõ ràng, nhưng để lâu chắc chắn sẽ gây đại họa.
Lận Trăn liên tục kêu lên sợ hãi, đặc biệt may mắn vì Sở trưởng Lâm lừa bọn họ về đây.
Chỉ riêng cái thể chất may mắn của họ, cho dù nuôi báo cô bọn họ cũng đáng!
Bên phía khác.
Giáo sư Lâm và Cụ Lâm đều bí mật liên lạc với đội ngũ và sinh viên của , đang lẳng lặng chờ đợi trong một phòng họp lớn.
Sở trưởng Lâm đưa Mộc Cửu Nguyệt lặng lẽ đến nơi.
Mộc Cửu Nguyệt thấy Cụ Lâm và Giáo sư Lâm liền thiết định bắt tay chào hỏi.
Tiếng "cha" và " cả" còn kịp thốt , Sở trưởng Lâm nhấn mạnh: "Cửu Nguyệt, gọi là ông nội, gọi là bác cả!"
Mộc Cửu Nguyệt đành tiếc nuối đổi giọng: "Ông Lâm, bác Lâm. Cháu là Mộc Cửu Nguyệt."
"Ừ ừ!" Cụ Lâm và Giáo sư Lâm đồng thời gật đầu: "Chuyện của cháu, Lâm Thoa đều với chúng . Đám già chúng , xin nhờ cậy cả cháu."
"Dễ dễ , đều là nhà cả, cần khách sáo." Mộc Cửu Nguyệt : "Vệ Liệt dẫn đợi ở bên ngoài . Chúng di chuyển ngay thôi!"
"Chúng đông như ... nhiều đồ đạc như ..." Cụ Lâm do dự mở lời: "Cháu thực sự thể mang hết ?"
"Được ạ!" Mộc Cửu Nguyệt vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Tuyệt đối bỏ một , bỏ một tờ giấy!"
Cụ Lâm quyết định tin tưởng con trai út một , gật đầu: "Vậy chúng , xuất phát!"
"Xuất phát!"
Đội ngũ gần ba trăm cứ thế lượt rời khỏi tòa nhà nghiên cứu.
Dưới lầu, mười chiếc xe buýt đợi sẵn.
Vệ Liệt dẫn xe, thấy họ xuống liền vội vàng tiến lên, hàn huyên hướng dẫn họ lên xe: "Bây giờ chúng xe rời khỏi khu trú ẩn Thủ đô . Tàu thuyền đều đang đợi ở bên ngoài . Chúng tranh thủ thời gian, mấy nhân vật lớn trong khu trú ẩn Thủ đô về cơ bản gần hết , nơi sắp loạn lên ."
"Được." Cụ Lâm và Giáo sư Lâm trao đổi ánh mắt, nhanh nhẹn lên xe.
Đợi tất cả lên xe rời , Vệ Liệt vẫy tay với Mộc Cửu Nguyệt.
Mộc Cửu Nguyệt ở cửa, ngón tay đặt lên trán, động tác chào kiểu quân đội cực ngầu với Vệ Liệt, đưa mắt họ rời .
Người , cả tòa nhà nghiên cứu trong nháy mắt trở nên vắng lặng.
"Tiếp theo là việc của ." Mộc Cửu Nguyệt sang với Sở trưởng Lâm: "Đi thôi."
"Đi." Sở trưởng Lâm nhanh nhẹn xoay , dẫn Mộc Cửu Nguyệt nhanh chóng phòng: "Chỗ , thu hết!"
Mộc Cửu Nguyệt hít sâu một khí lạnh.
Mẹ ơi! Đây là một ít thiết ? Đây là cả một đống thiết !
Tuyền Lê
Cô từng thấy nhiều thiết thí nghiệm như thế bao giờ!
Tại nhiều thiết kỳ lạ quái đản thế chứ!
Mộc Cửu Nguyệt nhiều, giơ tay lên là thu!
Thu xong một phòng, đổi sang phòng tiếp theo, thu xong một tòa nhà, đổi sang tòa nhà tiếp theo.
Hai bọn họ tốn tròn ba tiếng đồng hồ mới dọn sạch cả căn cứ nghiên cứu!
Sở trưởng Lâm mệt đến mức cuối cùng nổi nữa, Mộc Cửu Nguyệt dứt khoát lôi từ gian một chiếc xe lăn, đẩy Sở trưởng Lâm !
Ông chỉ cần chỉ hướng là , phần còn cứ giao cho Mộc Cửu Nguyệt!