Sau khi cuộc họp kết thúc, tâm trạng của đều chút nặng nề.
Mộc Cửu Nguyệt trở về lều của , Lão Hầu bày sẵn một bàn đầy ắp đồ ăn thức uống ngon lành. Những món ăn vặt thầy Tần cho cô cũng nhét đầy trong một chiếc túi nhỏ, yên tĩnh chiếc ghế mà cô yêu thích nhất.
Mộc Cửu Nguyệt cầm đũa lên ăn, đang ăn thì bỗng nhiên khựng .
Bản của kiếp thực sự khác biệt so với kiếp .
Ở kiếp , cô tuyệt đối sẽ bao giờ thương xót bình thường, cô sẽ coi chuyện "mạnh yếu thua, kẻ thích nghi mới sinh tồn" là lẽ đương nhiên.
thế giới , xã hội tạo thành từ vô những bình thường. Họ đều giống như Lão Hầu, giống như thầy Tần, bình thường và giản dị.
Họ máu, thịt, tình cảm.
Bản cô cũng bắt đầu trở nên m.á.u thịt, tình cảm, bắt đầu lo lắng cho những bình thường đó.
Mình đây là cảm động ?
Hay là...
Không gian bất chợt chấn động một trận.
Mộc Cửu Nguyệt vứt đũa xuống, hỏa tốc tiến gian.
Chỉ thấy bầu trời gió mây cuồn cuộn, đường biên giới đang lùi thật nhanh, để lộ thế giới rộng lớn hơn. Giống như chơi game, thăng cấp mở khóa khu vực mới .
Mộc Cửu Nguyệt bỗng nhiên ngộ .
Cô ngước lên hỏi gian: "Là bởi vì nảy sinh lòng thương cảm với bình thường, nên mi mới thưởng cho khu vực mới ?"
Không gian trống rỗng, ai trả lời câu hỏi của cô. Tất cả những thắc mắc, cô đều tự giải đáp.
"Cho nên, rốt cuộc mi gì? Bảo đấng cứu thế ? dường như đủ tư cách." Mộc Cửu Nguyệt tiếp tục với gian: " cũng chỉ thể trong phạm vi năng lực của , giữ mạng ai đó mà thôi."
Gió nhẹ thổi qua gian, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.
"Thôi bỏ , sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ tất cả chuyện ." Mộc Cửu Nguyệt sâu gian một cái xoay .
Điều Mộc Cửu Nguyệt thấy là, ngay khoảnh khắc cô xoay rời , những đám mây trung tụ với , biến thành một khuôn mặt thật lớn.
Lận Trăn đến tìm Mộc Cửu Nguyệt: "Đang ăn đấy ?"
"Cho đôi đũa ." Mộc Cửu Nguyệt nhảm, trực tiếp đưa đũa qua, mời Lận Trăn cùng ăn.
Lận Trăn cũng chẳng khách sáo với cô, nhận lấy đũa ăn ngay: "Ngon quá ngon quá, ăn một miếng là ngay tay nghề Lão Hầu. Lão Hầu đối với cô đúng là chê ."
Mộc Cửu Nguyệt hỏi: "Tìm việc gì?"
"Bàn bạc với cô một chút xem chúng thế nào. Nhiều như , cùng nhổ trại là thực tế." Lận Trăn : "Cô từng dẫn dắt quân đội, cô hơn sáu mươi vạn cùng lên đường là trận thế lớn đến mức nào . Hơn nữa, đông như cực kỳ bất lợi cho việc phòng thủ."
"Chính xác." Mộc Cửu Nguyệt gật đầu: " chỉ mới dự tính việc tiêu hao vật tư đường là con nhỏ."
"Không chỉ ." Lận Trăn tính toán chi tiết cho Mộc Cửu Nguyệt: "Chúng chắc chắn thể bộ , đúng ? Cũng lưu đày biên cương. Thanh niên trai tráng thì , nhưng già, phụ nữ và trẻ em thì chịu nổi, còn cả bệnh nữa. Đi thế nào?"
"Cho nên, chúng bắt buộc xe. Cứ tính một chiếc xe nhét một trăm , hơn sáu mươi vạn thì cần bao nhiêu xe?" Lận Trăn hỏi: "Chúng khoan hãy đến chuyện nhiều xe như , mà cho dù , cũng thể cùng lên đường. Nếu thực sự phục kích, chắc chắn sẽ đ.á.n.h tan tác. Mà một khi đ.á.n.h tan, thì cơ bản đừng mong sống sót trở về."
"Anh gợi ý gì ?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi.
"Đề nghị của là, tiên phái một toán quân nhỏ , xác định phía nguy hiểm thì để phía theo." Lận Trăn : "Việc dò đường cứ giao cho . Mấy vạn tay đều thành vấn đề."
Mộc Cửu Nguyệt gật đầu: "Được. Có điều, nhắc mới nhớ. Chuyện đoàn xe đúng là lo liệu một chút."
Cô nhớ Vệ Liệt đây từng sưu tầm một chiếc xe buýt siêu lớn. Lúc thì đừng tính toán chuyện quá tải nữa, nhét bao nhiêu thì cứ nhét hết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-232-cham-tran-phuc-kich.html.]
Ai trèo lên giá để hành lý thì giá để hành lý, ai chen lên thì ghế đẩu nhỏ ở lối . Cố gắng một chút, một chiếc xe cũng thể nhét hai trăm .
Xe tải quân sự bên phía Lận Trăn cũng thể chở một hai trăm . Cố gắng chen chúc một chút, vật tư của thể tạm gửi lên xe chở vật tư, như thể tiết kiệm kha khá gian.
Mộc Cửu Nguyệt ý tưởng của với Lận Trăn, gật đầu: "Có lý. Như thì cũng cần hai ngàn chiếc xe. Cũng là một đoàn xe khổng lồ đấy!"
Mộc Cửu Nguyệt méo mặt : "Người đông đúng là phiền phức."
"Hết cách ." Lận Trăn : "Đây là biện pháp kinh tế, tiết kiệm thời gian và sức lực nhất ."
Tiễn Lận Trăn , Mộc Cửu Nguyệt ăn uống no say, bắt đầu gian điên cuồng tiêu hao vàng, hùng hục chép vật tư.
Đã là đường thì chắc chắn thể bày biện "Mãn Hán Toàn Tịch" , cái gì tiện thì ăn cái đó.
Mì tôm, xúc xích, bánh mì, lương khô, nước khoáng, một loại t.h.u.ố.c thông dụng khẩn cấp. Cộng thêm một chiếc chăn kích cỡ , tất cả nhét một cái ba lô.
Vừa vặn mỗi cá nhân thể tùy mang theo, chiếm diện tích.
Khi Mộc Cửu Nguyệt giao những chiếc ba lô cho Sở trưởng Lâm, ông giơ ngón tay cái lên với cô: "Vẫn là cô suy nghĩ chu đáo."
"Được , đừng tâng bốc nữa." Mộc Cửu Nguyệt : "Mau chóng phát xuống , bên phía Lận Trăn xuất phát để dò đường cho họ , bao lâu nữa chúng cũng nhổ trại thôi."
Tiếng dứt, từ xa truyền đến một tiếng pháo nổ.
Sắc mặt Mộc Cửu Nguyệt trầm xuống.
Đội tiên phong của Lận Trăn gặp phục kích !
Mặc dù cô sớm liệu sẽ chuyện xảy , nhưng ngờ đến sớm như .
Bọn họ mới lên bờ, đối phương đợi sẵn ở đó. Điều cho thấy bọn chúng sớm một đội thuyền lớn như sắp tới, nên sớm mai phục ở đây, chờ bọn họ tự chui đầu rọ.
Sở trưởng Lâm lập tức : "Tin tưởng năng lực chỉ huy của Lận Trăn, tin tưởng khả năng chiến đấu của tay !"
Mộc Cửu Nguyệt gật đầu: "Ông đúng. Loại chuyện nhỏ , Lận Trăn xử lý ."
Tuyền Lê
Lúc , Lận Trăn quả thực chọc cho nổi nóng.
Những kẻ phục kích họ sử dụng vũ khí bộ đều là vũ khí theo biên chế quân đội.
Điều lên cái gì?
Hoặc là một đội ngũ nào đó phản, hoặc là một đám liều mạng tàn sát một đội ngũ nào đó và cướp lấy vũ khí của họ.
Bất kể là khả năng nào, sắc mặt Lận Trăn cũng chẳng thể khá hơn .
"Anh em phía , xưng tên ." Lận Trăn cầm loa hét về phía đối phương: "Chúng là Căn cứ Bình Minh, ngang qua quý địa, nể mặt một chút ?"
Rất nhanh, phía đối diện cầm loa đáp : "Cái gì Căn cứ Bình Minh, Căn cứ Hoàng Hôn, tao . Tao chỉ , ở đây là địa bàn của tao, qua thì . Đưa vật tư ! Chỉ cần vật tư đầy đủ, cái gì cũng dễ ."
"Đưa vật tư thành vấn đề, nhưng cũng cần , vật tư là đưa cho ai chứ?" Lận Trăn hỏi.
"Hỏi lắm lời thế gì? Còn lải nhải nữa là tao g.i.ế.c sạch chúng mày!" Đối phương trả lời đầy kiêu ngạo.
Trái tim Lận Trăn chùng xuống.
Trong hai khả năng , khả năng thứ hai là lớn nhất.
Nói cách khác, đám liều mạng tàn sát một đội ngũ chính quy và cướp đoạt s.ú.n.g ống của họ. Đây là kết quả mà Lận Trăn thấy nhất.
Lận Trăn ánh mắt trầm xuống, giơ loa :
"Người em, bây giờ đang chuyện t.ử tế thương lượng với , nhất là điểm dừng. Nếu , một khi Căn cứ trưởng của chúng tới đây, sẽ dễ chuyện như ."