Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 245: Tận dụng buff của kẻ may mắn được chọn

Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:12:01
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kẻ may mắn chọn , mở to đôi mắt trong veo ngây thơ, suy nghĩ một chút trả lời: "Muốn."

Mộc Cửu Nguyệt lập tức quyết định: "Kiểm tra kỹ làng hoang, tất cả tiến làng nghỉ ngơi!"

Bầy ong flycam bay vù vù, lượn quanh làng hoang mấy vòng, đó mở rộng phạm vi tìm kiếm bán kính năm cây .

Xác định bất kỳ nguy hiểm nào, đội ngũ của Căn cứ Bình Minh mới tiến ngôi làng bỏ hoang .

Một ngôi làng năm trăm dân, chứa hơn năm mươi vạn thì rõ ràng là thể, thực tế.

Cho nên, đều dựng lều xung quanh làng, những già yếu bệnh tật, phụ nữ mang thai, đoàn chuyên gia, Viện nghiên cứu và trẻ em mười sáu tuổi thì ở trong những ngôi nhà sập.

Lều của nhóm Mộc Cửu Nguyệt ngay con đường chính giữa làng.

Chủ yếu là rộng rãi, thuận tiện.

Thanh niên trai tráng, hỏa khí vượng, cần thiết ở trong nhà.

Vừa mới định xong, một kẻ may mắn chọn phát huy tác dụng buff của . Cậu dẫn một đám trẻ con chơi trò thám hiểm trong những ngôi nhà hoang, vô tình kích hoạt "rương kho báu may mắn".

"Anh Cửu, Anh Cửu!" Một bé mười hai tuổi thở hồng hộc chạy tới tìm Mộc Cửu Nguyệt, kéo cô ngoài: "Bọn em phát hiện đồ ! Anh mau tới xem !"

Mộc Cửu Nguyệt lập tức bỏ việc đang xuống, theo đến một ngôi nhà bỏ hoang sập một nửa.

Kẻ may mắn chọn đang chổng mông, mặt đất, đang móc cái gì.

"Phát hiện cái gì ?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi, thuận thế xổm xuống, vươn cổ trong.

Mắt Mộc Cửu Nguyệt lập tức mở to!

thấy một đôi mắt tròn vo đen láy, đang chớp chớp .

"Đứa bé em móc từ đất lên đấy." Kẻ may mắn chọn với Mộc Cửu Nguyệt: "Anh Cửu, chỗ vốn cái lu nước lớn vỡ, em dời cái lu thì lộ một lối ngầm. Em dám xuống, nên em đặt một miếng thịt khô ở cửa hang. Đợi nó thò tay lấy thịt khô, em túm nó luôn!"

Mộc Cửu Nguyệt cạn lời, vỗ vai kẻ may mắn : "Hôm nay lập công lớn, tối nay thưởng thêm món cho !"

"Ok luôn! Cảm ơn Cửu!" Kẻ may mắn tuổi tác lớn lắm hớn hở dẫn đám trẻ con ngoài.

Mộc Cửu Nguyệt xách đứa bé từ đường hầm lên, đặt giữa sân, mở miệng hỏi: "Em là ai? Các em còn bao nhiêu ? Các em sống ở ? Dựa cái gì để sống?"

Thực cô tò mò nhất là đứa bé tránh máy quét ảnh nhiệt.

Phải rằng, máy quét ảnh nhiệt thể truy vết hoặc động vật cách xa mười mấy cây , thậm chí vài chục cây .

Đứa bé lên tiếng, cứ cúi gằm mặt, thèm để ý đến Mộc Cửu Nguyệt.

Tuyền Lê

Mộc Cửu Nguyệt mỉm , lấy từ trong túi một miếng thịt bò khô, đặt xuống đất.

Mũi chân đứa bé động đậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn .

Mộc Cửu Nguyệt cũng nản lòng, tiếp tục lôi đồ trong túi .

Kẹo xanh xanh đỏ đỏ, bánh ngọt nhỏ mạt thế, xe tăng đồ chơi mà bé trai thích nhất, thanh cay, táo...

Khi Mộc Cửu Nguyệt lấy một vỉ t.h.u.ố.c tẩy giun (kẹo tháp chùa), đứa bé nhịn nữa, lao vút tới định cướp lấy đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-245-tan-dung-buff-cua-ke-may-man-duoc-chon.html.]

Không ngoài dự đoán, Mộc Cửu Nguyệt một tay ấn xuống đất, động đậy .

"Chỉ cần em trả lời câu hỏi của , những thứ đều là của em." Mộc Cửu Nguyệt : "Đồ như thế còn nhiều. sẽ ăn thịt trẻ con, cũng sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t em. Chỉ là một cuộc giao dịch công bằng thôi."

Đứa bé tại chỗ giãy giụa hồi lâu, mới dùng giọng khàn khàn trả lời: "Em thuốc."

"Được." Mộc Cửu Nguyệt trả lời: "Thuốc gì cũng ."

Đứa bé xoắn xuýt ngón tay, : "Em tên Yến Diệc Sinh, năm nay mười tuổi. Là thôn Diên Sơn, trong thôn chỉ còn năm bọn em. Em là lớn tuổi nhất, còn bốn đứa em nhỏ hơn. Bọn em vẫn luôn trốn trong hang động lòng đất, mỗi ngày dựa bắt côn trùng, rắn chuột để sống. Có lẽ là ăn chuột sạch sẽ, em gái Tiểu Tú bệnh , bệnh nặng."

"Hang động?" Mộc Cửu Nguyệt tiếp tục hỏi: "Là chỗ em chui đấy ?"

"Không , đó chỉ là một lối thôi. Dưới lòng đất chỗ một cái hang siêu to, to lắm to lắm, còn to hơn cả cái thôn ." Yến Diệc Sinh trả lời: "Bọn em cũng là lúc chơi trò chơi vô tình phát hiện . Bọn em vẫn luôn trốn trong đó."

"Người lớn trong thôn ?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi.

"C.h.ế.t hết ." Yến Diệc Sinh trả lời: "Người lớn duy nhất là bà Hoàng, tháng cũng c.h.ế.t ."

"Các em định thế nào?" Mộc Cửu Nguyệt hỏi.

"Không nữa, bước nào tính bước ạ." Yến Diệc Sinh trả lời.

Mộc Cửu Nguyệt buông tay , để Yến Diệc Sinh lấy tất cả đồ đạc, : "Nếu là mắc bệnh truyền nhiễm, chỉ uống t.h.u.ố.c thì vô dụng."

Trong đáy mắt Yến Diệc Sinh lộ vẻ tuyệt vọng.

ngay đó, lời của Mộc Cửu Nguyệt cho bé hy vọng.

"Chỗ đội ngũ y tế chuyên nghiệp, nếu em tin lời , thể đưa bệnh, thậm chí là cả năm các em cùng tới đây, kiểm tra một chút." Mộc Cửu Nguyệt : "Tất nhiên nếu tin ..."

"Em tin! Anh trai nhỏ, ." Yến Diệc Sinh lấy hết can đảm, : "Anh giống bọn họ!"

"Bọn họ? Còn qua đây ? Ai?" Mộc Cửu Nguyệt nhạy bén hỏi: "Có giống bọn , dẫn theo đội ngũ đông qua ?"

"Vâng." Yến Diệc Sinh cúi đầu : "Những đó bắt nhiều trẻ con trong thôn, em và bốn đứa vì mải chơi bên ngoài, lỡ giờ cơm về nhà nên may mắn thoát . Sau đó, bọn em trở về thì trong thôn giấu cái hang đó, cho bọn em xuất hiện."

Đầu óc Mộc Cửu Nguyệt xoay chuyển thật nhanh.

Cô cảm thấy CPU của sắp đủ dùng , dứt khoát bảo mời Sở trưởng Lâm tới.

So với Mộc Cửu Nguyệt đầy sát khí, thì khí chất hiền hòa, dịu dàng, chững chạc của Sở trưởng Lâm dễ khiến buông bỏ phòng hơn.

"Sở trưởng Lâm, ông hỏi kỹ thằng bé xem chuyện gì xảy trong thôn. Bao gồm cả mạt thế, nghi ngờ trong thôn gì đó." Mộc Cửu Nguyệt kể sơ qua quá trình phát hiện .

Sở trưởng Lâm lập tức mỉm xổm xuống mặt bé, giọng điệu chân thành : "Cháu tên Yến Diệc Sinh ? Bác là nguyên Sở trưởng Khu trú ẩn thành phố K, hiện là Phó Căn cứ trưởng Căn cứ Bình Minh. Các bác đều là quan chức do nhà nước bổ nhiệm, chịu trách nhiệm với tất cả dân thường. Cháu thể tin tưởng bác."

Yến Diệc Sinh phận của Sở trưởng Lâm, lập tức kìm nữa, òa lên nức nở.

Cậu bé dù cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi!

Trước mạt thế cũng mới chỉ tám tuổi, đang học lớp hai tiểu học, cái tuổi nghịch ngợm ai cũng ghét.

Vậy mà gồng chịu đựng bao nhiêu đau khổ và áp lực thế .

"Bác ơi, giờ bác mới đến! Nhà nước cần chúng cháu nữa ? Chúng cháu rõ ràng gì sai, chẳng ai quản nữa ?" Yến Diệc Sinh gào lên: "Thanh niên trong thôn, cứ ai ba mươi tuổi là bắt hết. Họ bao giờ nữa! Người già trong thôn bảo, họ đều c.h.ế.t ở bên ngoài !"

Loading...