Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 43: Sạt lở đất đá bùn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-11 10:53:37
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời dứt, thấy khu biệt thự một sườn đồi nhỏ bên trong nháy mắt trận sạt lở đất đá bùn hung dữ nhấn chìm.

"Ối trời ơi!" Con ngươi của Lão Hầu suýt nữa thì lồi khỏi hốc mắt: "Khu biệt thự đó vẫn còn ở mà ?"

"Chắc ." Mộc Cửu Nguyệt dùng ống nhòm qua, : "Bây giờ thì còn một ai ."

Môi của Lão Hầu ngừng run rẩy.

Uy lực của thiên nhiên thật sự mạnh mẽ, đó là một loại sức mạnh mà ngôn ngữ cũng trở nên thể diễn tả .

Dù họ cách xa khá xa, nhưng vẫn thể cảm nhận , sức mạnh hủy thiên diệt địa đó tàn phá một thế giới nhỏ bé một cách bá đạo như thế nào.

Vệ Liệt vội vã chạy qua: "Hai chứ?"

Mộc Cửu Nguyệt lắc đầu: "Không , bên thì ?"

"Người của đều rút về , cho nên cũng thương vong." Vệ Liệt sắc mặt nghiêm trọng về phía xa, : "Không bên nơi trú ẩn thế nào ."

Lời dứt, điện thoại của Vệ Liệt reo lên.

Vệ Liệt trực tiếp bật loa ngoài, liền thấy trong điện thoại truyền đến một giọng hoảng hốt: "Vệ Tổng, quảng trường ở góc Tây Bắc của nơi trú ẩn sạt lở phá hủy hết . Nghe hơn một nghìn , trong nháy mắt cuốn trôi thấy bóng dáng."

"Mấy các vẫn chứ?" Vệ Liệt hỏi.

"Chúng vẫn , khu biệt thự của chúng đều ở lòng đất, cũng khá an . các công trình mặt đất thì may mắn như . Tuy sạt lở đất đá tấn công, nhưng những tảng đá vụn từ núi rơi xuống cũng thương ít . May mà, sạt lở chỉ sượt qua nơi trú ẩn, nếu..." Trong giọng của đối phương ẩn chứa một sự sợ hãi thể che dấu.

, chỉ cần trận sạt lở lệch một chút thôi.

Cả nơi trú ẩn sẽ nhấn chìm .

"Mấy các rút về , cần canh giữ bên nơi trú ẩn nữa." Vệ Liệt : "Chúng cũng thiếu chút việc đó."

"Chúng vẫn nên tiếp tục chờ xem, việc kinh doanh ở đây đang lúc nhất." Mọi bên đó trả lời: "Vệ Tổng thương chúng , chúng cũng nghĩ cho Vệ Tổng. Không kiếm thêm chút vật tư, thiên tai lớn hơn, sống thế nào?"

Vệ Liệt thở dài một tiếng: "Vậy mấy các chú ý nhiều hơn, dấu hiệu gì thì chạy ngay. Vật tư là vật ngoài , mạng sống mới là quan trọng nhất."

"Rõ."

Cúp điện thoại, Vệ Liệt đầu Mộc Cửu Nguyệt: " cuối cùng cũng hiểu, tại xây dựng nơi trú ẩn ở đây. Cửu Nguyệt, tất cả chúng đều cô cứu một mạng. Cô chắc còn , thành phố F nhấn chìm , trốn thoát , mười còn một."

Thành phố F chính là nơi mà Vệ Liệt từng ở.

Cũng từng là đại bản doanh của .

Chính vì trực giác của , lựa chọn tin tưởng Mộc Cửu Nguyệt, cứu bản , cũng cứu một đám thuộc hạ.

"Thảm đến ?" Mộc Cửu Nguyệt im lặng: "Bên đó di tản ?"

"Không kịp. Lũ lụt kèm theo sạt lở đất đá, đến quá nhanh." Giọng Vệ Liệt chút trầm xuống: "Trong nháy mắt nuốt chửng hơn mười chiếc thuyền, mỗi chiếc thuyền đều hơn vạn . Đáng sợ nhất là, những kịp di tản, gần như trong nháy mắt sạt lở đè xuống mặt nước, cứu cũng kịp. Chỉ những chuẩn , rời sớm một bước mới may mắn thoát . Thành phố F trở thành địa ngục trần gian."

Lời dứt, đều im lặng.

Lão Hầu nhắm mắt .

Ông thật sự thể nổi cảnh tượng t.h.ả.m khốc như .

Đó là mấy triệu đó!

Cứ thế mà còn nữa.

"Bây giờ, khắp nơi thế giới đều đang bùng phát đủ loại t.h.ả.m họa địa chất. Bên chúng còn xem như là , vì còn điều động. Những khu vực sự điều động, nhiều thành phố xóa sổ ." Vệ Liệt tiếp tục : "Cấp quyết định, sẽ di dời bộ cư dân của các thành phố ven biển đến khu vực Trung Tây. Chúng ..."

"Địa thế của thành phố K ưu thế, vẫn đến lúc di dời." Giọng Mộc Cửu Nguyệt nhẹ, nhưng kiên định: "Vì đợt giá lạnh sắp tới sẽ còn kinh khủng hơn."

Lão Hầu trong: "Chú nấu cơm đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-43-sat-lo-dat-da-bun.html.]

Mộc Cửu Nguyệt liếc bóng lưng của ông, hỏi Vệ Liệt: "Bây giờ vệ tinh đó, còn bao nhiêu cái thể dùng ?"

"Bảy mươi phần trăm." Vệ Liệt trả lời.

"Quá nhanh !" Mộc Cửu Nguyệt nhíu chặt mày: "Theo tốc độ , e là khi giá lạnh đến, tất cả vệ tinh sẽ hỏng hết. Đến lúc đó, điều động cũng khó."

Giao thông đường bộ tê liệt, vận tải đường biển sụp đổ, bầu trời cũng vì nhiệt độ quá thấp mà thể di chuyển.

Đến lúc đó, Đông Đại Quốc cũng sẽ loạn.

" ." Vệ Liệt nhíu chặt mày, dường như một ý tưởng, nhưng khó hạ quyết tâm.

Mộc Cửu Nguyệt cho một viên t.h.u.ố.c an thần cuối cùng: "Trận mưa lớn kéo dài hơn một tháng , dám , ba tháng nhất định sẽ dừng . Lỡ như, nó đến sớm hơn thì ?"

Tim Vệ Liệt đập thịch một cái, hai lời, bỏ .

Vừa gọi điện thoại, bắt đầu điều khiển từ xa.

Mộc Cửu Nguyệt đoán rằng của Vệ Liệt chắc chắn chỉ chút nhân lực núi . Nếu những tin tức nhanh nhạy của từ ?

Bây giờ là cơ hội cuối cùng để thu hẹp nhân lực.

Một khi giá lạnh đến, những bên ngoài e là sẽ bao giờ về nữa.

Tuyền Lê

Đó là thời tiết thể lạnh đến âm một trăm độ đó!

Đi ngoài, chính là nộp mạng.

Hôm nay, nhà ăn của Vệ Liệt hiếm khi chiếu phim truyền hình, mà chiếu camera giám sát thời gian thực từ khắp nơi thế giới.

Nhìn từng cái camera một tối , liền từng nơi một thất thủ.

Tâm trạng của đều nặng trĩu một cách khó tả.

Đến mức những món ăn ngon mà Lão Hầu cũng còn thấy ngon miệng.

Trong ống kính, một ngôi làng vốn dĩ vẫn đang yên bình trong mưa, thỉnh thoảng mặc áo mưa, che ô, vội vã bên ngoài.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn thu hút sự chú ý của dân trong làng.

Họ đồng loạt về phía phát tiếng động, ngay đó, sắc mặt của tất cả đều đột ngột đổi.

Không ít ngừng la hét, như những con ruồi đầu, điên cuồng tìm chỗ trốn.

, kịp nữa , thứ đều kịp.

Một trận sạt lở đất đá cùng bùn đất, kèm theo đá vụn, cành cây khô mục và những thứ rác rưởi khác, như một dòng lũ cuồn cuộn đổ xuống.

Như một con quái vật há to miệng, từ từ nuốt chửng cả ngôi làng.

Một cô gái trẻ tuyệt vọng giữa đường, cô thậm chí mất dũng khí để chạy trốn, chỉ thể trơ mắt, mặt đầy kinh hãi, con sóng sạt lở trong nháy mắt va , cuốn , biến mất.

Thậm chí lấy một gợn sóng.

Cứ thế biến mất khỏi thế giới .

Ngày càng nhiều chạy khỏi nhà, nhưng cũng ngày càng nhiều những trận sạt lở nuốt chửng.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngôi làng vốn dĩ yên bình còn tồn tại, như thể từng tồn tại.

Không khí trong nhà ăn trở nên vô cùng ngột ngạt.

thấp giọng c.h.ử.i rủa: "Cái c.h.ế.t tiệt ..."

Anh thậm chí còn nên c.h.ử.i ai.

vỗ vai , : "Trước đây còn hiểu, tại Vệ Tổng bán hết tất cả gia sản, đưa chúng đến cái xó núi . Bây giờ mới , Vệ Tổng cứu mạng tất cả chúng ."

Loading...