Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 45: Láng Giềng Sát Vách
Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:28:04
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho đến khi đám lui về các đỉnh núi lân cận, Mộc Cửu Nguyệt lúc mới hạ khẩu s.ú.n.g trong tay xuống.
Lão Hầu mặt mày kinh ngạc Mộc Cửu Nguyệt: "Con dùng cái từ khi nào ?"
"Chú đoán xem." Mộc Cửu Nguyệt hỏi ngược .
Lão Hầu lập tức im bặt, nghẹn đến thở hổn hển, cuối cùng im lặng việc.
Vệ Liệt nhanh đến, cảm ơn Mộc Cửu Nguyệt: "Vừa cảm ơn cô. Mấy của giỏi về kỹ thuật hơn, giỏi đ.á.n.h lắm. Vừa cử hết vệ sĩ đến bên nơi trú ẩn để xem xét tình hình, ngờ xảy chuyện như . Vừa nếu cô tay nhanh, chỉ sợ..."
"Không gì, nhớ dọn dẹp hậu quả." Mộc Cửu Nguyệt chỉ chỉ lên đỉnh đầu: " truy nã khi trật tự sụp đổ ."
Vệ Liệt lập tức : "Đó là tự nhiên."
"Đám là một khối thống nhất."
Mộc Cửu Nguyệt liếc mắt một cái mấu chốt: "Nếu đoán sai, họ là những tạm thời lập đội đường , cùng đến đây. Nếu ai là đầu tiên xông lên đỉnh núi của chúng , sẽ thuận lý thành chương trở thành cầm đầu của đội họ. phá hỏng kế hoạch của họ, họ sẽ dễ dàng bỏ qua ."
" cũng , bên trong họ lẽ ít nhất bốn đội. Kiểu lập đội tạm thời dễ trở thành một đám ô hợp. Chuyện cứ giao cho ." Những gì Mộc Cửu Nguyệt thể hiểu , Vệ Liệt tự nhiên càng rõ hơn.
"Sau bên chúng e là sẽ náo nhiệt lên ." Mộc Cửu Nguyệt : "Vệ Liệt, những lời . Nếu mềm lòng, lựa chọn để họ nơi , thì sự hợp tác của chúng đến đây là kết thúc."
Đồng tử của Vệ Liệt đột nhiên co : "Yên tâm, tuyệt đối sẽ ."
"Vậy thì quá ." Mộc Cửu Nguyệt cất s.ú.n.g , rời .
Sau khi đám đó lui về ngọn núi bên cạnh, quả nhiên chia thành bốn nhóm, lượt chiếm giữ bốn góc.
Đàn ông khiêng đá lấp hố, phụ nữ dựng lều, trẻ con giúp vận chuyển đồ đạc.
Cả ngọn núi lập tức bận rộn hẳn lên.
May mà ngọn núi tuy trải qua khô hạn và mưa lớn, nhưng cháy rừng tàn phá, cho nên núi khắp nơi đều là cây khô.
Chỉ cần sức, dựng một căn nhà nhỏ tạm bợ vẫn vấn đề gì.
Một ngày trôi qua, ngọn núi vốn trống những ngôi nhà lớn nhỏ chiếm đầy.
Hai nhóm cứ thế sống sát vách .
Bởi vì Mộc Cửu Nguyệt g.i.ế.c ít của họ, cho nên họ căm thù Mộc Cửu Nguyệt.
rõ đ.á.n.h cô, cho nên đều né tránh cô.
Chỉ cần Mộc Cửu Nguyệt khỏi hang động, họ sẽ né sang một bên, cố gắng đối đầu với Mộc Cửu Nguyệt.
Còn chỉ cần Mộc Cửu Nguyệt ở đó, họ sẽ giả ngây giả ngô, cầu xin, ăn xin của Vệ Liệt.
Đặc biệt là họ sẽ cử một già, phụ nữ và trẻ em đến, quỳ mặt bạn, ngừng dập đầu.
Chỉ cần là , khó mà mềm lòng.
Nếu Vệ Liệt dặn dò kỹ lưỡng, nhấn mạnh với thuộc hạ rằng mềm lòng, ai mà phát lòng từ bi, thì tự động rời khỏi đội, rời khỏi ngọn núi .
E rằng đám đàn ông đó thật sự sẽ tiết kiệm khẩu phần của để cho những già, phụ nữ và trẻ em .
Lão Hầu hiểu, hỏi Mộc Cửu Nguyệt: "Họ đều là những già, phụ nữ và trẻ em, sức sát thương gì, thể đối xử như những đàn ông ?"
Mộc Cửu Nguyệt dài dòng, chỉ nhàn nhạt : "Không bao lâu nữa, chú sẽ hiểu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-45-lang-gieng-sat-vach.html.]
Hôm đó, Lão Hầu như thường lệ chèo thuyền đến các đỉnh núi khác để đưa cơm cho các em tuần tra.
Vừa định về, một phụ nữ trẻ tuổi, thấy Lão Hầu, "cạch" một tiếng liền quỳ xuống: "Anh trai , ơn, cứu với! Chỉ cần cho một miếng cơm, sẽ theo ý ! Anh bảo gì, sẽ nấy."
Lão Hầu, một đàn ông thẳng tính, ngượng đến đỏ cả mặt: "Cô gì ? Mau mặc quần áo !"
"Anh trai, nếu đường cùng, đến nỗi như ? đói thì , nhưng nếu c.h.ế.t, cha già của sẽ thật sự sống nổi!" Người phụ nữ ai oán Lão Hầu: "Anh trai, vẫn còn là con gái trong trắng, thu nhận !"
Lời dứt, liền lao về phía Lão Hầu.
Lão Hầu sợ đến la oai oái lùi : "Cô đừng qua đây!"
Người phụ nữ chớp thời cơ ôm chặt lấy đùi của Lão Hầu.
Lão Hầu sợ đến mặt trắng bệch, mồ hôi vã như tắm: "Cô buông , buông , cô đừng như ..."
Ngay lúc Lão Hầu đang luống cuống tay chân, phụ nữ còn ai oán, đột nhiên sắc mặt đại biến, hét lớn về phía một tiếng: " bắt một tên !"
Tuyền Lê
Ngay giây tiếp theo, từ trong bóng tối lao ba đàn ông, tại chỗ khống chế Lão Hầu.
"Đi thông báo cho của ngọn núi đó, ông sống thì đưa 500 cân lương thực! Nếu , sẽ xẻo thịt từng miếng cho ăn!" Người đàn ông cầm đầu kiêu ngạo la lối: "Còn bảo con nhỏ b.ắ.n tỉa đây, bồi thường tổn thất của chúng !"
Mà phụ nữ còn đáng thương, chỉnh trang quần áo, nép lòng đàn ông đó, nũng nịu : "Lão già gì ngon , thà đòi thêm ít vật tư còn hơn! Họ đông như , ai cũng ăn uống hồng hào, chắc chắn thiếu ăn thiếu mặc. Em lâu trang điểm , thích em trang điểm xinh nhất ?"
"Ha ha ha ha, , hôm nay cô lập công lớn, lát nữa về thưởng cho cô!" Người đàn ông mờ ám véo eo phụ nữ, đổi một câu nũng nịu của phụ nữ: "Ghét thế!"
Mặt của Lão Hầu áp mặt đất lạnh lẽo, cuộc đối thoại của họ, lúc mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Ông cuối cùng cũng hiểu, tại Mộc Cửu Nguyệt , con của thời tận thế thể gọi là con nữa.
Những già, yếu, bệnh tật mà ông tưởng, thực tế ai cũng là những con ác quỷ ăn thịt .
Khi Mộc Cửu Nguyệt tin Lão Hầu bắt, kỳ lạ thở phào một , cô sớm đoán , Lão Hầu trải qua một trận .
Vệ Liệt hỏi cô: "Có cần mặt ?"
Mộc Cửu Nguyệt thở dài một tiếng: "Thôi, vẫn là để . Lão Hầu chuyện , thế nào cũng một bài học. May mà, đối phương chỉ cần lương thực, nếu cần gì cả, đó mới là bi kịch."
Vệ Liệt: " cùng cô, tiện thể cũng để những của , tận mắt chứng kiến, cho sáng mắt ."
"Ừm."
Mộc Cửu Nguyệt một trang phục huấn luyện tiêu chuẩn màu đen, mặt đám đó: "Người ?"
"Lương thực ?" Người đàn ông đối diện kiêu ngạo Mộc Cửu Nguyệt: "Còn cả bồi thường cho những mày b.ắ.n c.h.ế.t nữa."
Mộc Cửu Nguyệt giơ tay vén tấm vải đen phía , để lộ một đống gạo, ngô, đều đựng trong những chiếc túi nhựa trong suốt, xếp chồng ngay ngắn.
Đám đó thấy nhiều lương thực như , mắt đều sáng rực!
Từ khi thiên tai bắt đầu lâu, những đó cạn kiệt lương thực, bình thường đều dựa lừa gạt, lừa lấy vật tư.
Sau đó lừa nữa, liền bắt đầu gài bẫy như mỹ nhân kế, đó nữa là uy h.i.ế.p lợi dụng, cưỡng đoạt.
Sau đó nữa...
Mấy đó nóng lòng đến lấy lương thực, thanh Đường đao của Mộc Cửu Nguyệt đè chặt xuống đất thể cử động.
"Người của tao ?" Mộc Cửu Nguyệt ngước mắt đám đó với vẻ mặt cảm xúc: "Ông mà rụng một sợi tóc, các cũng đừng hòng lấy một hạt lương thực."