Thảm Quá Rồi, Ta Xuyên Không Về Làm Nô Lệ ! - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-12-12 13:41:42
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại quân lên đường rời La, trùng trùng điệp điệp tây tiến.
Sở vương thể khó chịu, khi cùng các tư mã, các doãn thương nghị, điều chỉnh phương lược. Đại phu Lư Tập Lê đầu, lĩnh quân tiên phong đánh Phương Thành nước Dung, Đấu Tiêu , Sở vương thì chậm hơn Câu Phệ phía đông bắc nước Dung.
Sáng sớm ngày xuất phát, Công Tôn Vinh nước Tần cáo biệt Sở vương.
“Quân Tần qua núi Chung Nam, dư là đại thứ trưởng*, xin chào từ giã.” Gã lễ phép .
*một chức danh trong quân
Sở vương mỉm , lên , “Vậy, Sở sẽ ở nước Dung chờ Công Tôn đến.” Dứt lời, để tự nhân lấy rượu đến, tự tiễn biệt Công Tôn cùng Công Tôn Vinh.
Hai khách sáo một hồi, Công Tôn uống một cạn sạch rượu, , lễ, từ biệt mà .
Mới , đụng một , suýt thì chạm Công Tôn Vinh.
Định thần , mới thấy là một cô gái, bưng khay sơn, phía đặt một chén thuốc con.
Công Tôn Vinh nhận cô gái , tòng nhân từng chỉ cho gã , gã , cô chính là công Mạch trị chướng dịch.
Tự nhân Cừ vội vàng kéo Thiên Mạch hành lễ với Công Tôn Vinh, “Công lễ, Công Tôn thứ tội!”
Thiên Mạch cũng lui về tự nhân Cừ, cúi đầu.
“Không .” Công Tôn Vinh thản nhiên , thu hồi ánh mắt Thiên Mạch, tiến lên mà .
Thiên Mạch ngó bóng dáng một cái, dù gã là hầu bên cạnh, quần áo ăn mặc đều giống Sở chung quanh lắm. Cô từng hỏi tự nhân Cừ, , bọn họ là Tần.
Người nước Tần.
Thiên Mạch trong lòng hiếu kì, khỏi thêm vài . Ngũ Cử từng với cô danh tự quốc quân đương nhiệm nước Tần, độc phiến, nét bút phức tạp, Thiên Mạch . Nghe bây giờ đây là Công Tôn, …
“Công Mạch!” Lúc , giọng Sở vương từ trong trướng truyền đến, đánh gãy đưa mạch suy nghĩ của cô.
Thiên Mạch bất đắc dĩ, đành xoay qua chỗ khác, trong trướng Sở vương.
Sau đó tiếp tục tới, Sở vương ăn mặc chỉnh tề, giường địa đồ. Lúc Thiên Mạch , ánh mắt y cũng nhấc lên, “Đi lâu thế, lên đường ngay ?”
Thiên Mạch thầm lườm một cái.
Cái gì mà lên đường ngay, chính y cũng lải nhải cùng tên Công Tôn Vinh lâu lắm ?
“Thuốc mới nấu xong, lấy thuốc.” Thiên Mạch , cầm chén thuốc đặt bàn Sở vương.
Mới định , Sở vương , “Công Mạch, mang kiếm kệ tới đây.”
Thiên Mạch gì, theo lời qua. Đó là một thanh kiếm ngắn nhỏ tinh xảo, chuôi kiếm đồng xanh khắc hoa văn kim ngân, vỏ kiếm là bằng da, dày cứng, trong như gỗ, cũng là da gì.
Thiên Mạch một cái, tâm trạng thưởng thức gì.
Nói đến phiền muộn, từ khi Sở vương bệnh, cô biến thành nha của y.
Mới đầu, Thiên Mạch chỉ nấu thuốc bưng thuốc cho y, kiểm tra nhiệt độ cơ thể và mạch. Sở vương hình như cũng coi cô như bác sĩ mà tự giác tôn trọng, mười phần tự nhiên sai sử cô.
“Công Mạch, quả nhân đói , cơm canh ?”
“Công Mạch, mang nước tới đây.”
“Công Mạch, lấy quyển sách tre .”
“Công Mạch, nâng đệm lên chút.”
“Công Mạch…”
Chỉ cần xe chạy, Thiên Mạch nhất định sẽ gọi đến cạnh Sở vương sai sử, khiến cô vô cùng phiền muộn. Cô từng phàn nàn với tiểu thần Phù, tiểu thần Phù cho thấy sự bất lực.
“Đại vương nhiễm bệnh, trị liệu như thế nào, cô rõ nhất, để cô phục thị, đương nhiên là thỏa đáng nhất.” Dứt lời, Thiên Mạch, nể mặt, “Công Mạch, chớ quên cô là một công , dù ở Đồng Sơn là ở đây, cũng cần là cô thể trị chướng dịch , tất cả tính mệnh, quyền sinh sát của cô, đều thuộc về đại vương. Lần ở Đồng Sơn cô ngỗ nghịch, đại vương từng g.i.ế.c cô, chính là đại vương rộng lòng, cô nhớ lấy.”
Hắn chuyện luôn chút âm dương quái khí, Thiên Mạch tranh chấp cùng , quả cũng phản kháng .
“Thuốc xong ?” Mới cất kỹ bút mực, Sở vương hỏi.
“Rồi.” Thiên Mạch , cầm chén thuốc đẩy về .
Sở vương vẫn địa đồ, cầm chén lên uống một ngụm, lập tức phun .
Lông mày y cơ hồ nhíu một chỗ, “Đắng thế!”
Thiên Mạch trong lòng đắc ý, nín , hùng hổ , “Đại vương, thuốc đắng dã tật.”
“Lúc cũng đắng như !”
“Đại vương luôn thúc chữa khỏi, để tránh ảnh hưởng chiến sự ư?” Thiên Mạch một mặt vô tội, “Không nấu đắng chút, nhanh thế nào ?”
Sở vương cứng lưỡi, trừng mắt cô.
Thiên Mạch híp mắt cầm chén thuốc đẩy , “Đại vương, chớ quên sẽ lên đường ngay, thể dở dang.”
Nhìn y cau mày uống hết thuốc, bộ dáng nổi giận mắng , Thiên Mạch tâm trạng . , vì phòng y đắng quá lập tức tính sổ, Thiên Mạch y uống xong, lập tức dọn bát đĩa, kịp thời lách .
“Khoan .” Vừa cửa, Sở vương gọi cô .
Thiên Mạch đầu, thấy Sở vương cầm cây đoản kiếm lấy cô mang , dậy tới.
“Kiếm , cô cất kỹ.” y .
Thiên Mạch kinh ngạc.
Sở vương thả đoản kiếm tay cô, “Phía chính là nước Dung, trong đại quân, duy cô binh khí.”
Đoản kiếm tuy nhỏ, nặng, Thiên Mạch cầm trong tay, .
“ … dùng.” Cô .
Sở vương hiển nhiên hứng tiếp, nhàn nhạt liếc cô một cái.
Thiên Mạch y như coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, đành hành lễ, nhỏ giọng , “Đa tạ đại vương.” Dứt lời, rời ngoài trướng.
** ***
Thời gian đó, thuận lợi hơn nhiều. Trời còn mưa, đường khô ráo, quân Sở nhanh.
Lúc địa giới Câu Phệ, phía truyền đến tin tức của Lư Tập Lê. Hắn dẫn binh tiến đánh Phương Thành nước Dung, Dung ngoan cố chống , liên tục mấy ngày cũng tiến triển, lúc tả tư mã Tử Dương Song lĩnh quân tiến công, Dung bắt tù binh.
Chiến sự gặp khó, đều thầm cảm thấy nặng nề. Sở vương hỉ nộ, chỉ bảo Lư Tập Lê thủ vững.
Mà lâu đó, tin chiến báo mới truyền đến. Tử Dương Song gặp nguy ba ngày trong Phương Thành, mượn đường nước chạy , phụng lệnh Lư Tập Lê, đêm tối chạy đến gặp Sở vương.
“Quân Dung đông, Bì, Thúc, Ngư đều , thần cho rằng, đại vương khi dẫn theo quân Sở, hợp quân du kích!” Chúng thần đều mặt, khi Tử Dương Song bẩm báo tình hình nước Dung, với Sở vương.
Chúng thần nghị luận ầm ĩ, đồng ý, phản đối.
Người đồng ý cho rằng, tình thế mặt cực kỳ nghiêm trọng, Sở vì chinh phạt mà đến, Ba và Tần tương trợ, nên tay đánh một trận trò, để giáo huấn mấy tay man di nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Người phản đối cho rằng, Sở ngàn dặm bôn ba, vốn là mỏi mệt, mà Dung cùng các man di nhàn rỗi, rõ địa thế, tùy tiện đánh liều, là bất lợi.
“Cho thần hai trăm binh xa, chắc chắn đục mở cửa Phương Thành, để Dung tự trói xin tha!” Đấu Tiêu hào khí lớn tiếng .
“Không thể!” Đại phu Phan Uông , “Người Dung chiếm hết địa lợi, cường công bại, quân Sở là tổn hao nhiều. Quân Ba, quân Tần đến, cường công, là bất lợi cho !” Dứt lời, thi lễ với Sở vương, “Đại vương, thần một kế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-qua-roi-ta-xuyen-khong-ve-lam-no-le/chuong-18.html.]
Sở vương , “Kế gì?”
“Trận chiến đến nay, Dung thua, lòng tất kiêu ngạo. Quân tạm thời giả thua, nếu gặp truy kích, cứ giả thế nhiều . Lúc đó, Dung hẳn là thư giãn, mà quân tất giận, lúc tập hợp quân đội phản kích, tất thể đắc thắng.”
Đấu Tiêu nhíu mày: “Hẳn là quân đánh mà lui?”
Phan Uông : “Lui tiến, đánh.”
Có lạnh: “Lúc thương nghị nên xuất quân, cũng từng lấy lui tiến, lời các ông bác bỏ còn nhớ chăng?”
Đại phu Tử Bối lập tức , “Lui lúc , tiến tiến , là một?”
Phan Uông để ý tới đám đang tranh luận, với Sở vương, “Đại vương, nhớ tiên quân bốc đồng. đánh nơi đất thấp ngăn trở, cũng lui mà đợi thời, đó đắc thắng.”
Sở vương suy tư, mặt trầm như nước.
** ***
Trong trướng tiếng tranh luận ồn ào, Thiên Mạch ngó bên một cái, sắc trời, liền gọi Giáp cùng hái thuốc.
Bởi vì Sở vương nghị sự, hôm nay hạ trại, hiếm khi sớm . Mặt trời treo phía tây, màu cam, như quả trứng muối. Doanh địa bên cạnh một cái hồ lớn, gió đêm nhẹ thổi, nước từng tầng từng tầng dập dềnh, vuốt ve bờ. Trong rừng cây, vô chim nước nghỉ chân. Trong đó, nhiều nhất là cò trắng, bay đầy trời, cánh trắng nhuộm hào quang trời chiều, là nhất.
Giáp một vài thảo dược, mà đối phó rắn rết tài, Thiên Mạch phát hiện bản lĩnh của , mỗi khi hái thuốc, nhất định mang theo. Hai cõng giỏ trúc, tới lui ruộng dốc bên hồ, Giáp cầm trong tay một nhánh cây dài, Thiên Mạch thì theo phía , nhắm mắt theo đuôi, dùng đoản kiếm Sở vương cho cô cắt cỏ thuốc. Không bao lâu, bên trong giỏ trúc dần dần đầy, Thiên Mạch bỏ một cây ngải hoa vàng , lên, lau lau mồ hôi chảy xuống.
Gió thổi , dễ chịu. Thiên Mạch qua chân trời xa, mặt trời xuống đôi chút, núi Võ Đang phương xa trong hào quang biến thành màu tím xanh, bóng dáng càng thêm nguy nga.
Vùng đất , Thiên Mạch vốn cũng là nơi nào ở hiện đại. Khi ngang qua, chỉ thấy sông núi liên miên vô tận, khắp nơi bao trùm một mảng lớn rừng nguyên thủy, dù Thiên Mạch từng qua, cũng nhận gì, đến khi cô trông thấy một mảnh núi cao nơi xa, hình dạng giống như từng quen , khiến cô nhớ tới phong cảnh ông nội chụp .
Thiên Mạch cảm thấy một việc kỳ diệu, rõ ràng cô ở tha hương, ngừng với , nơi thế giới của cô. , luôn một vài thứ sẽ thỉnh thoảng hiện , với cô, ở đây.
Bỏ qua các loại tình cảm, cái gọi là bãi bể nương dâu, chung cũng chỉ là . Thiên Mạch tự giễu nghĩ, lúc nếu cô leo lên, tìm một khối đá núi khắc tên của lên, mấy ngàn năm về , Thiên Mạch và ông bà nội du lịch Võ Đang, cũng sẽ thấy ?
khi phân tích một hồi, cô cảm thấy hẳn. Nếu như thế giới và thế giới của cô thật sự trùng hợp, chuyện trở thành sự thật, mà cô, …
“Mạch…” giọng Giáp kéo cô về từ trong suy tư, lưng Thiên Mạch, thần sắc khẩn trương.
Thiên Mạch thuận ánh mắt đầu, mới thấy Sở vương lúc nào đến đây.
Ủa? Thiên Mạch ngẩn . Không y đang nghị sự ư?
“Quả nhân ban thưởng kiếm cho cô, cô liền dùng để cắt thuốc?” Sở vương lườm cây kiếm trong tay cô, nhíu nhíu mày, ngữ khí bất mãn.
Thiên Mạch quýnh lên.
Cô vốn dùng liềm đá, nhưng thứ đồ đó thật sự dùng , cùn gần chết, còn mài . Mà từ khi đoản kiếm, Thiên Mạch thử một , sắc nhanh, nên dùng.
Không ngờ tới, Sở vương bắt chân tướng.
“ hái thuốc, thứ sắc nào dễ dùng, đành dùng kiếm .” Cô thực lòng.
Thái dương Sở vương nhảy một cái, thanh đoản kiếm từng yêu thích buông tay giờ dính đầy cỏ giống y nông cụ, trong lòng hối hận thôi, cái cô thật !
Y lời gì đoạt , một lúc, lau sạch sẽ, nhưng phát hiện khăn, thể dùng tay áo.
“Tự nhân Cừ!” y mất kiên nhẫn hô một tiếng.
Tự nhân Cừ vội vàng tới, Sở vương đưa đoản kiếm cho , “Đi lau cho sạch sẽ!” Dứt lời, chuyển sang Thiên Mạch.
Chạm đến ánh mắt bất thiện , lòng Thiên Mạch hoảng.
“Vào trướng, đầu quả nhân nặng.” Sở vương lạnh lùng , mà .
** ***
Thiên Mạch tâm trạng thấp thỏm.
Lúc theo Sở vương trở trướng, cô lời nào, bóng lưng buồn bực của Sở vương. Người , tính tình khiến thể phỏng đoán, cô cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ lúc nào đó chọc khiến y nể mặt.
Tự nhân tới, quần áo cho Sở vương.
Thiên Mạch một bên, mắt nơi khác.
Đến khi y xuống giường, Thiên Mạch qua, cầm lấy tay y thăm mạch đập.
“Kiếm , là lúc quả nhân kế vị tạo thành, dùng công tượng nhất nước Sở.” Sở vương bỗng nhiên .
Thiên Mạch kinh ngạc, đoạn, ý thức lời là tự nhủ, qua, chỉ thấy Sở vương nửa khép mắt, “Nó từng cùng quả nhân g.i.ế.c địch, từng cắt cỏ.”
Đây là đang giải thích với cô?
Thiên Mạch ngây một lát, gật gật đầu, một lát , nhịn , “ cho rằng, khí cụ quý ở chỗ dùng, quý ở đồ.”
“Hả?” Sở vương mở mắt, lườm cô, “Giải thích thế nào?”
Thiên Mạch : “Phàm là khí cụ, lấy công dụng gốc. Kiếm của đại vương, đầu tiên là lợi khí, đó thành kiếm. Đại vương dùng để g.i.ế.c địch, dùng để cắt cỏ, đều là sử dụng, cũng sai chỗ nào.”
Trên mặt Sở vương vẻ kinh ngạc.
“Vô lễ.” Một lát , y .
Thiên Mạch bĩu môi, coi như đàn gảy tai trâu nữa, thăm mạch xong, thả tay y .
“Đại vương đầu nặng, bao lâu ?” cô chuyển hướng lên tiếng.
Sở vương đáp, như điều suy nghĩ, “Lời , ai với cô?”
“Tổ phụ .” Thiên Mạch trả lời, đưa tay sờ trán y. Tay đụng tới, tự nhân đến thông báo, Đấu Tiêu tới.
Sở vương đáp tiếng, dậy, Thiên Mạch vội lui sang một bên.
“Đại vương, thần xin đánh!” Đấu Tiêu tiến đến, bèn trịnh trọng mười phần hướng cúi đầu với Sở vương.
Sở vương , bất đắc dĩ.
Bình tĩnh xem xét, con Đấu Tiêu , vũ lực trác tuyệt, với vương thất cũng xem như cung kính, Sở vương đối với vẫn chỗ cậy . khi quá kiêu ngạo, thích tranh công, Sở vương phái Lư Tập Lê lĩnh tiền quân đánh nước Dung, Đấu Tiêu bất mãn, xin đánh, chính là lòng so đo cao thấp.
“Quả nhân quyết, Tư Mã cần bàn nữa.” Sở vương .
Đấu Tiêu vội la lên: “Đại vương tự suất quân đánh Dung, tới cửa chạy, truyền , chẳng lẽ để chế nhạo…”
“Đấu Tiêu!” Sở vương đột nhiên giận, quát, “Ngươi hẳn là quên lời tiên lệnh doãn! Vương mệnh ở đây, ngươi dám bất tuân?”
Thanh sắc y sắc bén, Thiên Mạch cũng giật nảy.
Đấu Tiêu biến sắc, khí thế thu , vội quỳ phục, “Thần dám!”
Sở vương , lúc , thần sắc dịu .
“Ý của Tư Mã, quả nhân trong lòng . Lần xuất chinh, thể bỏ qua công lao Tư Mã.” Y , “Kế sách đánh Dung, chính là quả nhân cùng các đại thần nghị định, đồng lòng, mới thể công thành, Tư Mã rõ ?”
Đấu Tiêu sắc mặt , dị nghị nữa, cúi đầu với Sở vương, “Thần dã rõ.” Dứt lời, lạy, dậy cáo lui mà .
Sở vương rời , đợi đến khi tiếng bước chân còn, hừ một .
Đoạn, y về bên cạnh.
Ánh mắt vẫn mang theo sắc bén, Thiên Mạch và y bốn mắt , vô thức run rẩy.
“Sao sờ nữa?” Sở vương mặt biểu cảm, xuống một nữa, “Mau sờ .”