Thảm Quá Rồi, Ta Xuyên Không Về Làm Nô Lệ ! - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-12-12 14:01:57
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiên Mạch kinh ngạc.
Cô con voi nhỏ , đầu nó chỉ cao đến bờ vai cô, còn mọc răng, cổ thòng dây thừng, ngoan ngoãn bên tòng nhân.
“Ban thưởng ?” cô qua Sở vương.
“Quả nhân đùa bao giờ ?” y mỉm , cầm dây trói tới, giao cho Thiên Mạch.
Thiên Mạch nhận lấy, đến mặt con voi, vươn tay, cẩn thận từng chút sờ lên đầu nó.
Cảm giác da nó đặc biệt, Thiên Mạch sờ thêm hai cái, thấy hai cái tai nó giật giật, nhịn mỉm .
Sở vương cô, tâm tình cũng khỏi vui vẻ, sắc trời còn sớm, lớn tiếng phân phó chuẩn tiệc.
Buổi tiệc triển khai trong ánh lửa bốn phía, mùi thịt phiêu đãng, rượu ngon vận tới từ Dĩnh dâng lên từng bình, các quý tộc ăn thịt uống rượu, tâm tình , ồn ào náo nhiệt.
Sở vương để Thiên Mạch bên cạnh , bàn mặt, đủ loại thịt như nước chảy trình lên, mắt Thiên Mạch , chỉ cảm thấy kịp. Sở vương tự cắt miếng thịt lớn thành miếng nhỏ, kỹ thuật , đều đặn mà chỉnh tề.
“Thịt Tê giác, từng ăn ?” y để một phần thịt cắt gọn mặt Thiên Mạch, “Nhúng tương cá , ăn là ngon nhất.”
Thiên Mạch ở vị trí hổ, nhiều đang cô. Cô còn phát hiện cách đó xa, bóng dáng Việt cơ xuất hiện một hồi, bên một lúc, đó, biến mất thấy nữa.
Sở vương cho cô , Thiên Mạch cũng đói bụng thật, chống đỡ lời đề cử của Sở vương, đành dùng đũa gắp một miếng thịt, dựa theo chỉ điểm của y, chấm tương, để miệng.
Thịt chắc, cùng hương vị nước tương, quả nhiên vị thơm nồng.
Sở vương mắt cô sáng lên, , lập tức bảo tòng nhân trình càng nhiều thịt lên.
thực sự quá nhiều, dầu mỡ, Thiên Mạch ăn mấy loại, ăn nổi.
“Đại vương, no .” cô vội .
“Hử?” Sở vương chút bất mãn, một bàn thịt cắt gọn, gắp mấy miếng, “Ăn hết chỗ .”
Thiên Mạch bất đắc dĩ, đành kiên trì ăn tiếp.
Sở vương cô ăn từng miếng, rốt cục hài lòng. Sau đó, chằm chằm đôi đũa trong tay cô, “Dù nàng ăn thịt ăn đồ ăn, đều dùng đũa, là tập tục ở nhà nàng?”
Thiên Mạch gật đầu.
Sở vương nhướng lông mày, bỗng nhiên hứng khởi, cũng cầm một đôi đũa, gắp thịt giống như cô.
Không ngờ, thịt to trơn, rơi xuống đất.
Thiên Mạch buồn , vội nhặt.
“Phí của.” Sở vương bĩu môi, thành d.a.o đồng găm lấy thịt một nữa.
Động tĩnh đằng , trong mắt đều rõ ràng, nhiều trao đổi ánh mắt, khe khẽ bàn luận.
“Kia là tân sủng của đại vương?” Có hỏi, “Cô ti y Mạch đó?”
“Chuyện lạ thật, lúc đại vương săn, từng mang theo sủng cơ.”
“ ti y Mạch sủng cơ, cung chính cung Cao Dương , đại vương từng triệu cô thị tẩm.”
“Chớ đùa, ti y nước nào chung tiệc cạnh quốc quân!”
“Chung tiệc thì , đại vương vốn là quý tài. Các đấy thôi, vị ti y Mạch , chỉ trị chướng dịch, tài tính toán còn cao, đại vương cho cô đến phủ Ti hội hỗ trợ đấy!”
Rất nhiều đầu tiên việc , kinh ngạc thôi.
“Nàng là một nữ tử, thể đến phủ Ti hội?”
“Chẳng lẽ gạt ?”
“Lừa các gì!” Người gấp, chợt thấy Tô Tòng một mực ăn như gió cuốn để ý , , “Tô đại phu, ti y Mạch cũng đến phủ Tam Tiền của ông ? Ông chút , cô sủng cơ ?”
“Có sủng cơ thì ?” Tô Tòng lau lau miệng, xem thường, “Một cô bằng bốn , nếu là sủng cơ, ngóng trông đại vương thu nhiều thêm mấy .”
Mọi ngạc nhiên, hai mặt .
Ngũ Cử lời , nhạt.
Đám nghị luận riêng phần , Tô Tòng Ngũ Cử một cái, chỉ thấy qua đằng , ánh mắt trầm tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-qua-roi-ta-xuyen-khong-ve-lam-no-le/chuong-38.html.]
“Nhìn cái gì? Thịt cũng ăn.” Tô Tòng ý vị thâm trường.
Ngũ Cử liếc ông một cái, cúi đầu ăn thịt.
“Cậu …” Tô Tòng thở dài, “Đại vương lúc , trúng nào, thì nhắc với ngài ? Hôn sự của và đằng Thân Công cũng định, ti y Mạch giờ cũng hậu cung, sớm ngày với đại vương, chừng ngài sẽ cho .”
Ngũ Cử mỉm một cái, lắc đầu.
“Ngài rõ đấy thôi.” Hắn qua bên , khổ, “Nếu cô là một cơ khác trong hậu cung, đại vương lẽ sẽ cho.”
“Ơ?” Tô Tòng kinh ngạc.
Ngũ Cử giải thích nhiều, cầm chén rượu lên, cùng ông uống rượu.
** ***
Thiên Mạch trong lòng nhớ con voi nhỏ , thấy nhiều đến kính rượu cùng sở Vương, chuyện gì cần cô, một tiếng với Sở vương, lui xuống buổi tiệc.
Sở vương phái chăm, ngắt cành non cùng quả dại voi thích ăn từ đồng, nhưng voi nhỏ chỉ ăn một chút xíu, đụng nữa.
“Nó còn nhỏ quá, ” sĩ , “Voi con giống , cho b.ú ba bốn năm mới dứt sữa.”
Thiên Mạch hiểu: “Voi cái ?”
“Chết , hoặc là chạy trốn.”
Thấy cô nhíu mày , sĩ an ủi, “Trong uyển câu của đại vương cũng một bầy voi, mang voi nhỏ đến, sẽ voi cái nuôi dưỡng.”
Thiên Mạch im lặng, voi nhỏ, đành lấy thêm lên cành chuối tây, đưa tới mặt nó, sờ sờ đầu nó.
Đang chuyện, lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng hành lễ, Thiên Mạch đầu, ngẩn , Việt cơ đến đây.
Trong lòng chút dự cảm , Thiên Mạch cũng vội hành lễ theo.
“Ta chuyện cùng ti y Mạch, tất cả các ngươi lui .” Giọng Việt cơ mềm mại, nhẹ nhàng .
Tất cả do dự.
Ánh mắt Việt cơ đập dềnh liếc, đám sĩ đành lễ, tự lui .
Thảo nguyên còn ai, Thiên Mạch Việt cơ, nàng gì.
“Đây là đại vương tặng cho ngươi?” Nàng voi nhỏ một cái, hỏi.
“ .” Thiên Mạch đáp.
Việt cơ cong môi nhạt: “Lúc đại vương cũng đối xử với như , thích vật gì, ngày hôm liền sẽ đưa đến cung .”
Thiên Mạch ý tứ trong câu , , “Cơ hiểu lầm, đại vương ban thưởng , cũng là vì…”
“Đại vương vì mà ban thưởng, cần ngươi .” Việt cơ bỗng nhiên ngắt lời, thần sắc cao ngạo, cô chằm chằm, “Nghe , ngươi từ Thư mà đến, từng là công ?”
Thiên Mạch nghẹn lời, đành đáp, “ .”
“Người Thư.” Nàng chậm rãi , “Người nào đưa ngươi tới, là Thư Cưu là Thư Thi?”
Thiên Mạch kinh ngạc, , “Không ai đưa tới cả, vô ý đến đất Thư, đang lúc chiến sự, Sở bắt .”
Việt cơ khẩy, “Ngươi cho rằng khác tin, sẽ tin ư? Khéo , ở Đồng Sơn gặp đại vương? Các nước sợ Sở, việc như cũng đầu, mỹ nhân trong hậu cung, đều vì mà tới.”
Thiên Mạch dở dở .
Mình trăm phương ngàn kế, ti y Ti hội, duy chỉ chịu hậu cung, hóa trong mắt khác, đều là thủ đoạn quyến rũ.
“Ngươi thông minh, đại vương thích những hiền thục một mực lời , quyến rũ ngài xa ngươi nổi.” Việt cơ tiếp, “Ngươi cũng chớ đắc ý, thật sự cho rằng đại vương ư, bây giờ ngài với ngươi, chẳng qua là…”
“Chẳng qua là như thế nào?” Một giọng lạnh lùng bỗng nhiên truyền đến, hai đều giật .
Nhìn , thấy Sở vương cách đó xa, sắc mặt nặng nề.
Việt cơ sắc mặt trắng bệch, vội quỳ phục xuống đất.
Sở vương tới, nàng , đó, về phía Thiên Mạch.
Thiên Mạch vội cúi đầu.
“Người .” Giọng Sở vương như hàn băng, “mang Việt cơ xuống.” Dứt lời, nắm tay Thiên Mạch, nhanh chân hừng hực mà .