Thảm Quá Rồi, Ta Xuyên Không Về Làm Nô Lệ ! - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-11 23:16:53
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bà nội con ?”
“Sao lâu vẫn trở ?”
Ánh nắng từ rèm cửa sổ chiếu đến, chiếu nhụy hoa thủy tiên vàng nhạt cùng cánh hoa trắng noãn. Thiên Mạch dùng bút sáp màu vẽ hoa thủy tiên, cúng đầu hỏi.
“Hả?” ông nội đang xem tư liệu nghiên cứu ngẩng đầu lên, nâng kính mắt, mỉm , “Bà nội lên trời .”
“Lên trời?” Thiên Mạch buông bút vẽ xuống, úp sấp mặt bàn của ông nội: “Đi máy bay ạ?”
“Không . Là Phi Long cùng Loan Điểu tới đón bà .”
Thiên Mạch nghĩ ngợm: “Bà một ạ?”
Ông nội gật gật đầu: “Một .”
Thiên Mạch cảm thấy bà đáng thương: “Vậy… Trên trời ai ở cùng bà ạ?”
Ông nội lên, tựa hồ nghĩ đến gì đó, lấy một tập tranh từ trong sách đống, lật vài tờ, cho cô .
Thiên Mạch tò mò .
Chỉ thấy đó là một bức vẽ phức tạp, đó nhiều đường cong, động vật, còn con nhỏ bé kỳ kỳ quái quái.
Ông dùng một ngón tay chỉ lên hình cho cô : “Trên trời nhiều thứ, bà con xe phi long và Loan Điểu, gặp mặt trời và Thần Thái Dương, hồ ly chín đuôi , cóc , thỏ ngọc .”
“Vị là Tây Vương Mẫu, bà hiếu khách, sẽ dẫn theo Bạch Hổ, Chu Tước, Man Liêm* và Thanh Long nghênh đón bà con; còn cả tiên nhân, lông vũ xinh , đằng là mặt trăng, thần Thái Âm và mây.”
*Nguyên văn là [蛮廉].
Thiên Mạch cái hiểu cái , nhưng những động vật cùng tiên nhân hư vô mờ mịt , chút nhập thần: “Ông cũng bọn họ ?”
“Biết chứ.”
“Nếu như ông lên trời, cũng sẽ gặp họ ạ?”
“Sẽ gặp.” Ông khép tập tranh, sờ sờ đầu cô, “Chúng đều sẽ gặp họ.”
…
Thiên Mạch cảm thấy ý thức chìm nổi, giống như bay mây.
Trước mắt một chùm sáng, giống nước sông m.á.u và nước bùn nhuộm đến đục ngầu , từ đầu đến cuối cô cách nào trồi lên mặt nước. Chỉ đốm sáng , càng lúc càng lớn, giữa đó một hình bóng đang lắc lư, tựa hồ là cá sấu thấy trong sông; nhưng khi dần dần rõ ràng, tựa hồ là con …
Người?
Cô nghĩ, rốt cục cũng giống trong bức tranh, gặp ông bà ?
Thân thể dần dần trọng lượng, cô cảm thấy mặt ngứa, giống… Giống như lúc ngủ trong túp lều, bè tre bò mấy con côn trùng tên!
Thiên Mạch giật nảy, hoảng hốt tỉnh .
Ánh sáng chướng mắt, cô khỏi nheo mắt , đưa tay che mắt. Một hồi lâu, mắt mới thích ứng , cô về chung quanh.
Bất ngờ , đây nhà tranh… Cũng ngôi nhà nàng cô nhớ đến ruột gan đứt từng khúc . Phía là xà nhà thô to bằng gỗ cổ xưa, mà càng cao lên, là lá chấp* xếp dày đặc.
*Nguyên văn là [橼]
Chuyện xảy lúc , giống đất cát hở thuỷ triều, nổi lên rõ ràng. Chạy trốn, còn cả cá sấu…
Cô vội vàng , chỉ thấy vẫn mặc bộ quần áo lúc chạy trốn, nhưng cảm giác đau, động đậy tự nhiên, thương. Dưới cô là một cái giường, cách mặt đất chẳng qua hai cái nắm đ.ấ.m tay, trải đệm dày mà mềm mại.
Lại kỹ một chút, trong phòng ngoại trừ cô, còn ai khác.
Cô chỉ nhớ cá sấu tập kích trong sông, đó, khác cứu.
Đột nhiên, cằm của cô nắm lấy, nâng lên.
Ánh mặt trời mãnh liệt, mắt cô cơ hồ mở . Phía , cao cao, rõ khuôn mặt.
Y dùng tiếng Sở hỏi, cô là ai.
Thiên Mạch thở phì phò, chỉ thể trả lời tên của , Lâm Thiên Mạch.
Ánh mặt trời chướng mắt như cũ, cúi đầu cô, ngón tay vẫn ướt. Mặt mày của y rõ ràng, hai con ngươi như mực đậm điểm thành, khiến khác cảm thấy mơ hồ áp bách.
Nói nữa. Y như .
Yết hầu Thiên Mạch ho đến khó chịu, nhưng vẫn nữa, Lâm Thiên Mạch.
Không bao lâu, y buông tay, Thiên Mạch một rũ xuống.
Có vài thanh âm huyên náo truyền đến, tựa hồ là truy binh… Thiên Mạch cuộn boong thuyền, nhúc nhích, mong những sẽ bỏ qua . Mình vốn thuộc về thế giới , nếu như cứ giống như đối phó với những nô lệ bỏ trốn khác dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t cô , cũng chẳng .
Cô mệt mệt .
Bất luận đây là mộng là thực, cô đều chịu đủ, hi vọng cứ kết thúc như …
Thiên Mạch ngơ ngác run lên một hồi, xuống. khi cô ngủ , chú ý đến bên chân đặt một cái chậu nhỏ, “ầm” một tiếng, chậu gốm ngã lật xuống từ giường, nước đổ .
Thiên Mạch trợn tròn mắt.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, đó, cửa đẩy .
Sắc trời sáng hơn trong phòng nhiều, Thiên Mạch khỏi nheo mắt nữa.
Đó là bà cụ hôm qua đưa cô rửa mặt. Bà chậu gốm đất, tựa hồ bất mãn, nhỏ giọng , dọn mặt đất sạch sẽ.
Sau đó, Thiên Mạch ăn một bữa cơm ngon nhất từ khi cô tới đây.
Người đàn bà mang đồ ăn đến cho cô, là cơm nấu nát nhừ và một cái đầu cá hấp. Đầu lưỡi nếm vị gạo và vị thịt lâu mới gặp, cô yêu mà sợ.
Sau khi bữa ăn dọn , đàn bà liền đóng cửa. Thiên Mạch giường, suy tư một vấn đề.
Cô là chạy trốn bắt .
Một nô lệ chạy trốn, hẳn là kết cục nhỉ?
Thế nhưng mà, những , tựa hồ cũng gì cô. Đại khái cô ngất , nhưng bây giờ tỉnh , chuyện đều .
Thiên Mạch qua nóc nhà đen nhánh, đầu suy nghĩ hóng hớt các kiểu. Kẻ cứu , hoặc là bắt lấy , là ai?
Bọn họ giữ , để cô ăn sung mặc sướng, là vì ?
Có lẽ… Bọn họ là cô của thế giới ? Sở quốc nổi tiếng vu thuật, nếu như bắt yêu quái, lẽ sẽ mang tế trời, hỏa thiêu, c.h.é.m ngang lưng, c.h.é.m đầu các thứ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-qua-roi-ta-xuyen-khong-ve-lam-no-le/chuong-6.html.]
Thiên Mạch nghĩ , một trận rùng , cảm thấy cô sớm muộn sẽ năng lực tưởng tượng của bức đến phát điên.
** ***
Đội tàu của Sở vương săn trăm con cá sấu, tận hứng mà về. Ban đêm, trong công thự đèn đuốc sáng trưng, Sở vương thiết yến, cùng thần tử săn cá sấu và tân khách ăn mừng.
Công Tôn Hồi nơi đây chính là Đồng Sơn trọng địa của Sở, trong lòng hiếu kì, chắc chắn Sở vương chiêu đãi ở đây là cố ý là vô tâm, dám hỏi nhiều.
Công doãn dâng lên rượu quýt mới ngâm, nhấm nháp, đều tán thưởng. Công doãn tâm hoa nở rộ. Lúc sáng sớm, công doãn công Mạch chạy trốn, nổi trận lôi đình, lập tức sai đuổi theo. ngờ tới, cô rơi tay Sở vương. Mà Sở vương cô là nô lệ chạy trốn, cũng trừng phạt, đưa cô về an trí tại trong công thự, để khác hầu hạ.
Vậy thể tính là trăm sông đổ về một biển? Công doãn đến ngậm miệng .
“Đại vương chiêu đãi Trịnh ở Đồng Sơn.” Tô Tòng buổi chiều mới đến từ Dĩnh Đô, thấy mấy Trịnh , bĩu môi, “Mấy tên cẩu thả.”
Ngũ Cử . Sở Tấn bất hòa, Trịnh quốc kẹp ở giữa, khi thì Tấn, khi thì Sở, mập mờ rõ, thường chọc Sở quốc nổi giận.
“Dù đại vương động binh.” Ngũ Cử đưa một chén rượu cho ông, “Để Trịnh thấy Đồng Sơn, dọa tí cũng .”
Giơ tay, Công Tôn Hồi trình thư của Trịnh bá đến Sở vương. Sở vương một hồi, đế là cung kính đẽ, đều là mấy lời hình thức.
“Quốc quân vô cùng kính đại vương, dùng công nữ để kết thông gia, để hai nước vĩnh hòa.” Công Tôn Hồi mỉm .
“Ồ?” Sở vương , một tiếng, nhiều lời. Lúc , hầu trình lên thịt cá sấu mới nấu, y bỗng nhiên nhớ tới cô gái bắt sông ban ngày, hỏi Tiểu Thần Phù, “Công ?”
Ngũ Cử cách đó xa thấy, tay cầm ly dừng.
Tiểu Thần Phù vội : “Bẩm đại vương, công Mạch còn ở trong nhà.” Đoạn, chớp mắ, , “Đại vương, cần gọi đến hầu ?”
Sở vương hớp một ngụm rượu, nhớ tới lúc y nâng lên cằm cô lên, gương mặt trắng nõn . Có lẽ là ho nặng quá, mắt của cô đựng đầy thủy quang, yếu ớt mà mơ màng.
Tiểu Thần Phù thấy Sở vương , dò hỏi: “Đại vương?”
“Không cần.” Sở vương , “ .”
Tiểu Thần Phù kinh ngạc, đành hành lễ lui xuống.
Công Tôn Hồi ở một bên, thấy Sở vương luôn cùng khác mấy chuyện râu ria, thú vị, hàn huyên hai câu, ngượng ngùng ghế.
Về ghế, đại phu Trịnh quốc Nhạc Nhĩ hỏi , “Sao ?”
Công Tôn về khổ lắc đầu.
Nhạc Nhĩ nhíu mày, về phía Sở vương đang chuyện trò vui vẻ cùng khác, mắng, “Ngang ngược, vô lễ như !”
“Thấp giọng thôi!” Công Tôn Hồi nguýt một cái, thở dài, “Năm đó Thành vương bắt hai vị công nữ của Văn công, Văn công vẫn giữ im lặng, bây giờ từ chối hôn sự thì ? Đất nhà , bớt tranh cãi .”
Nhạc Nhĩ hừ một tiếng.
** ***
Tự nhân Cừ bà cụ đến báo, vội vàng trong phòng, thấy Thiên Mạch tỉnh , thở dài một .
Khi cô ngủ say, gã từng phụng mệnh điều tra. Cô gái đích thật là bắt từ Đông Nam, mấy gã , cô gái lúc ở thuyền, từng ở nhà tranh trong tộc bọn họ qua hai ngày, nhưng ai từ mà đến.
Tự nhân Cừ vô cùng kinh ngạc, đất Sở phía Nam, nhiều tộc Bách Việt, cách mấy ngọn núi lớn là tiếng khác biệt. cô tiếng giống Thư và Dương Việt, ít tiếng Sở, còn chữ. Tự nhân Cừ nhíu nhíu mày, chữ, đều loại tầm thường, cô gái đến tột cùng là ai.
“Mạch?” gã đến mặt cô, hỏi một tiếng.
Thiên Mạch đề phòng mà cái thần sắc hiền lành , một lát, gật gật đầu.
Tự nhân Cừ mỉm , , “Công Mạch, cô đến từ phương nào?”
Lại là vấn đề .
Thiên Mạch đành vô vị : “Phương nam.”
“Chỗ nào ở phương nam?”
“Phương nam.”
Tự nhân Cừ im lặng, thấy cô gái mấy lời, đành hỏi , “Có họ ?”
Lời , Thiên Mạch rõ. Họ ở thời đại , cũng ai ai cũng , đồng thời lai lịch và gia thế một , chỉ cần hỏi họ, là thể .
Thiên Mạch hổ, nơi cô sinh và trưởng thành, nếu ở thời cổ, cũng là đất Sở. thành phố ở đây coi như tồn tại, danh tự cũng đúng; dù danh tự đúng, cô cũng khả năng tìm hộ tịch. cô cũng nghĩ cách khác, đành đáp, “Lâm.”
“Lâm?” Tự nhân Cừ càng kinh ngạc. Thiên hạ họ Lâm, chỉ Lâm thị. Theo tự nhân Cừ , thiên hạ hai chi Lâm thị, một chi xuất từ thương nhân Tỷ Can, một chi xuất từ Chu Bình vương tử.
“Cô từ Trung Nguyên mà đến?” gã vội hỏi tiếp.
Thiên Mạch nháy mắt mấy cái, rõ ràng cho lắm.
Tự nhân Cừ cảm thấy rốt cuộc rõ . Khó trách cô gái tiếng các tộc Đông Nam, tiếng Sở cũng rành, là xuất Trung Nguyên. Chỉ là sai phương hướng, bắc thành nam.
Tiếng Sở cô quá kém, càng nhiều lời thể . Tự nhân Cừ đáp án, cũng hỏi nữa, ngữ khí trở nên tôn trọng mấy phần, “Tử an giấc, nếu điều cần, cứ phân phó tớ.”
Thiên Mạch cảm thấy hiền lành, thấy gã , vội , “Tạm chờ chút .”
Tự nhân Cừ cô.
“, ” cô tìm từ, nhỏ giọng , “Sẽ c.h.ế.t ư?”
Tự nhân Cừ kinh ngạc, , “Đại vương chính là khoan dung, tử cớ gì lời .”
“Đại vương?” Thiên Mạch sửng sốt.
“Tử ư? Hôm nay tử rơi xuống nước, chính là đại vương tự cứu.” Dứt lời, tự nhân Cừ gật đầu một cái, bước nhỏ thối lui.
Thiên Mạch kinh ngạc tại chỗ, trong đầu lặp lời gã.
“… Chữ thế nào?” cô dùng nhánh cây mặt đất, tò mò hỏi Mang.
“Vương.” Mang thoáng qua, đáp.
Thiên Mạch tổ hợp hai chữ mà tự nhân Cừ , , chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng.
chờ cô tiêu hóa xong, bên ngoài hai v.ú già tới, trong tay bưng hộp trang sức và quần áo, đến liền chải đầu, đổi quần áo cho Thiên Mạch.
Thiên Mạch rõ cho lắm.
Bà cụ đến thấy mấy bà, cũng hiểu.
“Đây là ?” cô hỏi.
“Tiểu Thần Phù phân phó, công Mạch quần áo phụng dưỡng đại vương.” Một trong đó đáp.