Trên một chiếc xe buýt đang hướng về trung tâm thành phố Nhược, một trai trẻ khuôn mặt tái nhợt tựa đầu cửa sổ. Hai mắt nhắm nghiền, thở gấp gáp.
Đây là một chiếc xe buýt cũ kỹ chạy tuyến từ vùng quê đến thành phố, phụ nữ thu vé phía chú ý đến sự bất thường của , vội vàng tới lay vai : “Này, ! Chàng trai trẻ… Tỉnh dậy , cảm thấy khỏe ?”
Hàng mi khẽ run, đôi mắt nhắm chặt đột ngột mở to.
Cùng lúc đó, phụ nữ đồng t.ử màu hổ phách của giật . Không là nhầm , trong khoảnh khắc, bà cảm thấy vô loài thực vật màu tím đen đang cuồn cuộn trong mắt đối phương…
“Sao… Sao thế?” Chàng trai nắm lấy tay vịn, thẳng dậy, hoảng hốt ngẩng đầu bà .
“Cái đó… Cậu thấy khỏe ? Vừa thấy cứ thở dốc, còn tưởng…”
“Không .” Anh : “Chỉ là gặp ác mộng thôi… Cảm ơn gọi dậy.”
Người phụ nữ xua tay gì, gãi đầu rời .
Hai bên đường là những cánh đồng bát ngát, hành khách xe ai nấy đều hứng khởi chụp ảnh bằng điện thoại, mấy ông bà lớn tuổi ở phía còn vỗ tay ca hát.
Một chuyến hành trình trở về đầy vui vẻ.
Sư Ấu Thanh cúi đầu, bình tĩnh đôi tay của .
Là tay của con .
Anh mất một lúc lâu mới thể thoát khỏi ký ức như ác mộng , mở điện thoại, cố gắng tìm ứng dụng gọi xe mà dùng khi đến trấn Trình Cổ.
…Không ứng dụng đó, mà ngược , bản ghi nhận thanh toán cho tài xế xe tư nhân tối hôm đó thế bằng ghi nhận mua vé từ một công ty xe khách - chính là chiếc xe buýt mà đang ..
Những hành khách phía đang trò chuyện về những trải nghiệm thú vị khi nghỉ dưỡng ở quê, Sư Ấu Thanh cẩn thận lắng .
Thì nơi mà chiếc xe buýt đến chỉ là một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng quyền quản lý của thành phố Nhược, liên quan gì đến trấn Trình Cổ.
Mọi dấu vết về chuyến từng đến trấn Trình Cổ đều xóa sạch.
Sư Ấu Thanh chằm chằm khung nổi màu xanh lam mắt, nhíu mày.
Nếu vì thứ , lẽ thật sự nghĩ chỉ mơ.
[Phó bản thế giới đen: Bí mật của trấn Trình Cổ]
[Tiến độ trò chơi: 100%]
[Phần thưởng nhặt : Năm quân cờ đen]
[Có xem cốt truyện phó bản ?]
Anh nhấn “Có”.
Chỉ trong tích tắc, những hình ảnh đó ào ạt tràn não như một thác nước.
Khi kết thúc, Sư Ấu Thanh liếc đồng hồ đeo tay, chỉ mới trôi qua ba giây.
Bối cảnh câu chuyện đại khái giống với những gì suy đoán.
Sư Ấu Thanh nhắm mắt, đút tay túi, Lần , đầu ngón tay chạm một vật gì đó.
Trơn trượt, mát lạnh, dạng hình tròn.
Anh lấy từng cái , đó chính là năm quân cờ đen.
Khi chơi cờ vây với , thường là cầm quân đen, từng nước đối kháng với , bất kể thắng thua, luôn cảm thấy vui nếu thể tiếp tục chơi như .
NHAL
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-21-hien-thuc-gio-mac-gio-mua-mac-mua-1.html.]
Trong lúc mân mê những quân cờ đen đó, giọng máy móc của hệ thống vang lên trong tai :
“Quân cờ đen và quân cờ trắng đều là chìa khóa để đến với phó bản cuối cùng, chơi hãy cất giữ cẩn thận. Có thể cất balo của hệ thống, nhưng khi cất , trừ khi cần dùng cho phó bản cuối, tuyệt đối lấy . Tuy nhiên, cách sẽ đảm bảo an tuyệt đối cho quân cờ. Tất nhiên, chơi cũng thể giữ quân cờ trong thế giới thực hoặc mang theo bên , mặc dù khả năng sẽ khác lấy trộm, cướp đoạt, hoặc lừa lấy mất, nhưng khi cần, thể dùng quân cờ vật trao đổi để đổi lấy thông tin hoặc manh mối giá trị hơn.”
Sư Ấu Thanh hề do dự: “Đưa bộ năm quân cờ đen balo hệ thống.”
Ngay đó, một hộp thoại yêu cầu xác nhận hiện khung nổi.
Anh bấm “Xác nhận”.
Năm quân cờ đen trong tay lập tức biến mất.
Trên khung nổi xuất hiện thêm một tùy chọn [Balo], khi nhấp , bên trong hiện năm quân cờ đen.
Sư Ấu Thanh mở nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước, đó ngoài cửa sổ.
Anh vô thức nhớ đến khuôn mặt non nớt của Giang Tiểu Đậu, bé , hỏi: “Anh chắc tìm chân tướng ?”
Sư Ấu Thanh tiếp tục phong cảnh ngoài cửa xe đang trôi .
Anh lẽ là con , nhưng rốt cuộc là gì, chính cũng rõ.
Trấn Trình Cổ là một nơi chỉ tồn tại trong trò chơi, nhưng , đó là quê hương của bọn họ.
…Khi đó, rõ ràng c.h.ế.t trong tay đám quái vật, nhưng khi tất cả đám quái vật vây quanh gần, chúng lộ vẻ đau khổ và sợ hãi, rời , nhưng dường như một thứ gì đó vô hình trói buộc…
Mọi thứ hỗn loạn như một giấc mơ, nhưng đó là mơ, mà là sự thật từng chạm tới.
Dường như biến thành một thứ gì đó đáng sợ, nhưng lúc , cảm thấy kỳ quái, như thể đó chính là hình dáng thật của .
Sau đó… Anh tỉnh dậy.
*
Lúc một rưỡi chiều, xe buýt đến bến xe thành phố Nhược.
Sư Ấu Thanh bắt xe về nhà, thứ trong nhà vẫn như cũ, bốn phòng ngủ và hai phòng khách, sạch sẽ gọn gàng, phòng ngủ và phòng việc của vẫn trống trải, dấu hiệu nào cho thấy về.
Anh tìm những tờ báo mà sắp xếp đó, nhưng khi , sắc mặt lập tức đổi.
Anh vội vàng trải hết những tờ báo đăng tin tìm , nhưng mà những nơi vốn in hình đều thế bằng các bài thơ và truyện của độc giả…
Anh tiếp tục tìm những tờ thông báo tìm mà in nhưng kịp dán, nhưng chỉ tìm thấy một đống giấy A4 trắng tinh.
Anh mở máy tính lên, những bài đăng và thông báo tìm mà đăng tải… Tất cả đều biến mất dấu vết.
lúc , gõ cửa.
Anh chậm rãi đầu , gần như chạy vội tới cửa, nhưng khi mở , đó biến mất của .
Dì Lý hàng xóm kinh ngạc : “Sao cháu thở dố dữ ? Không chứ?”
“…”
“Ấu Thanh , dạo cháu…”
“Dì Lý.” Anh nhịn hỏi: “Mấy ngày gần đây dì thấy cháu về ?”
“Hả?” Đối phương khó hiểu: “Cháu đang gì ? Không cháu vẫn luôn sống một ?” Bà liếc trong nhà: “Mẹ cháu đến thăm ? Trước giờ dì từng cháu nhắc đến nhà, dì còn tưởng cháu cãi với gia đình nữa cơ…”
“…Một ?”