Thần Đã Về Nhà [Vô Hạn] - Chương 23: Hiện thực - “…Sư Ấu Thanh?!”

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:28:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sư Ấu Thanh cảm thấy điên mới để cõng qua cổng soát vé!

“Cảm ơn, sức khỏe thật.” Anh nghiến răng: “ vẫn thể tự … Đợi đến khi thật sự tự lo thì tính .”

Đối phương liếc một cái, giọng trầm trầm “ừm” một tiếng.

Sau khi toa tàu, Sư Ấu Thanh tìm chỗ . Anh ở cạnh cửa sổ, Bạc Hòe khi sắp xếp hành lý xong cũng nhanh chóng đến.

Các hành khách xung quanh đang nhỏ tiếng trò chuyện. Lúc gần tối, Sư Ấu Thanh nghiêng đầu chuẩn nghỉ ngơi một lát, mắt còn kịp nhắm , cổ một bàn tay ấm áp đỡ lấy.

Bạc Hòe đặt chiếc gối chữ U lên cổ , đó đầu lấy một cuốn sổ tay sức khỏe, lặng lẽ .

Sư Ấu Thanh: “Cảm ơn…”

“Không gì.”

Anh bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ nữa, nhưng vẫn duy trì tư thế nửa : “Cậu là sinh viên đại học ?”

Động tác lật cuốn sổ tay khựng một chút, “ừm” một tiếng.

Sư Ấu Thanh cảm thấy kỳ lạ: “Sao tìm công việc bán thời gian như thế ? Người bình thường sẽ gia sư mà?”

“Không dạy.”

“…”

Anh mím môi, hỏi gì nữa.

Đợi đến khi kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, chắc chắn Bạc Hòe trở trường. Trong hợp đồng yêu cầu, ngoài kỳ nghỉ hè và đông, đến nhà mỗi tuần để thăm hoặc chăm sóc khi cần thiết, điều chắc là để đề phòng đột nhiên xảy chuyện ở nhà mà ai … Cứ như thế rằng bản sẽ rời .

Thấy Sư Ấu Thanh gì thêm, Bạc Hòe hỏi: “Anh uống nước ?”

Sư Ấu Thanh lắc đầu.

Bạc Hòe cụp mắt xuống, tiếp tục cuốn sổ tay sức khỏe.

Thành phố Giang ngay bên cạnh thành phố Nhược, bằng tàu cao tốc chỉ mất đầy một tiếng.

Khi hai đến nơi, trời chạng vạng tối, Bạc Hòe thủ tục nhận phòng tại khách sạn gần đó, chỉ đặt một phòng hai giường đơn. Sư Ấu Thanh ý kiến gì, cả hai đều là nam, miễn là chiếm giường của thì thành vấn đề.

Sau bữa tối, Sư Ấu Thanh tắm rửa, đó lên giường, bắt đầu tra cứu về công viên mà nhắc đến.

Công viên cách đây mười bốn, mười lăm cây , tên đầy đủ là công viên Song Điệp, lấy cảm hứng từ câu chuyện của Lương Chúc.

Khi ngón tay đang lướt qua những bức ảnh về công viên điện thoại, phòng tắm phát tiếng động nhỏ, trai hình cao ráo bước ngoài, lau mái tóc ngắn vẫn còn ướt sũng.

Sư Ấu Thanh chỉ liếc một cái, đó tiếp tục xem điện thoại.

Một lát , một cốc nước ấm và một viên t.h.u.ố.c đưa đến mặt .

Chiếc cốc thủy tinh trong suốt bàn tay nắm gọn, các khớp ngón tay rõ ràng.

“Đến giờ uống t.h.u.ố.c .”

NHAL

Sư Ấu Thanh nhận lấy, nuốt viên thuốc, ực ực uống nửa cốc nước: “Cảm ơn.”

Vài giọt nước tràn từ khóe miệng, chảy xuống cằm và cổ, tiện tay đưa tay lên lau, nhưng ánh đèn, da thịt vẫn còn một vệt nước mờ kéo dài xuống cổ áo.

Bạc Hòe rời mắt, dùng sức lau tóc, đó đột ngột , lao lên giường và xuống như một cơn gió.

Sư Ấu Thanh hành động bất ngờ của giật , ngơ ngác hỏi: “Cậu ?”

Bạc Hòe vội vàng lưng về phía , chỉ lắc đầu mà gì.

Sư Ấu Thanh: “…”

Ngày mai còn dậy sớm, ngáp một cái cũng xuống ngủ.

Đêm nay ngủ khá ngon, cuối cùng cũng gặp những cơn ác mộng .

Khi thức dậy, Bạc Hòe rửa mặt xong, thu dọn tất cả những thứ cần thiết balo. Khi Sư Ấu Thanh bước từ nhà vệ sinh, Bạc Hòe mua bữa sáng trở về.

Một bữa sáng thanh đạm với cháo gạo kê, bánh bao súp và rau xào.

Trong lúc ăn, Sư Ấu Thanh thuận tiện hỏi một vài điều về trò chơi.

“Trước khi ràng buộc trò chơi, gặp chuyện gì kỳ lạ ?”

“Trong điện thoại xuất hiện một trò chơi cờ.”

Điều trùng khớp với câu trả lời của những chơi mà gặp trong phó bản trấn Trình Cổ.

“Vậy ký hợp đồng khi trò chơi ràng buộc nhỉ?” Người bình thường gặp sự kiện kinh khủng thể tưởng tượng như , phát điên là lý trí lắm , ai còn tâm trạng tìm việc thêm nữa?

“Ừm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-23-hien-thuc-su-au-thanh.html.]

Quả nhiên là

Ăn xong, bọn họ bắt taxi thẳng đến công viên Song Điệp.

Công viên lớn, lượng khách du lịch cũng bình thường, mùa bướm nên ít cũng là chuyện dễ hiểu.

Mặc dù bướm, nhưng các loại thực vật phong phú bên trong cũng thu hút du khách, Sư Ấu Thanh thậm chí còn kìm mà chụp vài bức ảnh.

Ngoài , trong công viên còn khá nhiều bức tượng điêu khắc tinh xảo, phần lớn là những con bướm khổng lồ.

Đi nửa tiếng, Sư Ấu Thanh cảm thấy mệt, xuống ghế công viên để nghỉ ngơi.

Bạc Hòe mở nắp bình giữ nhiệt đưa cho .

Uống vài ngụm nước, đột nhiên thấy tiếng của một cô bé từ phía . Anh đầu , lúc mới phát hiện phía một bức tượng điêu khắc con bướm đen.

Con bướm đen đó cao một mét bảy, cánh lớn, đang ở tư thế dang cánh. Cô bé bên cạnh ba bế lên cao, đặt hờ cánh bướm, còn thì đang chụp ảnh gần đó.

Chụp xong, cả gia đình ba vui vẻ rời .

Sư Ấu Thanh bước tới, chằm chằm bức tượng điêu khắc con bướm đen, một lúc , tới sờ thử.

Là tượng đồng, cảm giác trơn mượt đến kì lạ… khi ngón tay lướt qua đôi mắt đen láy của con bướm, đột nhiên thứ gì đó rơi xuống!

Đó là một tờ giấy đen hình tròn gấp , kích cỡ bằng mắt !

Sư Ấu Thanh nhanh chóng mở .

Trên giấy chỉ hai chữ.

Giày đỏ.

Chưa kịp hiểu ý nghĩa của tờ giấy , cả tờ giấy đen và tay phía nắm chặt, đó lập tức buông : “Đây là manh mối, đừng tùy tiện lấy .”

Anh kinh ngạc đầu : “…Manh mối của phó bản tiếp theo?”

“Ừm.” Bạc Hòe sang hướng khác: “Người chơi lấy quân cờ trong phó bản và thoát đều thể dựa chi tiết của phó bản đó để tìm kiếm manh mối của phó bản tiếp theo ở một nơi nào đó trong thế giới thực, nhưng manh mối thường chỉ một.”

“Nói cách khác, nếu trong một phó bản nhiều chơi cùng lấy quân cờ, khi ngoài cũng chỉ một duy nhất lấy manh mối của phó bản tiếp theo?”

“Ừm.”

Sư Ấu Thanh nghi hoặc: “Sao ?”

Rõ ràng bọn họ chỉ mới vượt qua một phó bản, vẫn là tân thủ.

“Sau khi ngoài, tìm hiểu một chút về trò chơi, may mắn liên lạc với một chơi lâu năm ở mạng…”

Đối với câu trả lời , Sư Ấu Thanh chỉ “ồ” một tiếng.

Cho dù như thế nào, manh mối cũng là chuyện .

Mục đích chính mà Sư Ấu Thanh đến đây là tìm kiếm dấu vết cuối cùng thể còn sót khi biến mất, khi cất manh mối, tiếp tục đến những khu vực trong công viên mà qua.

Bất cứ khi nào phụ nữ trung niên tóc dài ngang qua, đều ngoái đầu một cái.

Không

Không

Tất cả đều

Mặt trời lên cao, sắp đến trưa .

Sư Ấu Thanh gần như dạo hết công viên , mặt lấm tấm mồ hôi. Người bên cạnh cúi xuống lau giúp , làn da mỏng manh trắng trẻo ửng hồng…

Anh để ý đến ánh mắt của Bạc Hòe, đang định tìm chỗ nào đó để ăn trưa, đột nhiên cảm thấy bóng lưng đang trái ở phía phần quen thuộc.

Da ngăm, tóc húi cua…

Sư Ấu Thanh ngạc nhiên hé miệng, gọi, nhưng đúng lúc cổ họng bắt đầu khó chịu.

“Khụ…” Một tiếng ho khẽ vang lên, tiếp theo ho ngừng.

Sau đó, cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng… Anh ho đến mức còn để ý gì, đến khi lấy tinh thần, thấy Bạc Hòe bế tới chiếc ghế dài gần đó, đỡ xuống.

Tay của trai đang vuốt lưng giúp , đôi mắt u ám luôn chằm chằm chớp mắt.

“…”

Ở phía bên , Phong Bân thấy tiếng ho, cơ thể khẽ run lên, chậm rãi đầu .

“…Sư Ấu Thanh?!”

 

 

Loading...