5.
Ta hiểu rõ ý đồ của Ngọc Dao Tiên Tử – nàng chỉ  đẩy  rời xa sư tôn.
 thú thật,  cũng khao khát  nếm thử mùi vị tinh khí nam nhân.
Không ngờ, lệnh bài nàng đưa  thuộc về sư  Hứa Hách.
Nửa đêm,  len lén trèo qua cửa sổ.
Trong phòng chỉ le lói ánh nến, “sư ” yên lặng   giường, thở đều như đang say giấc.
Ta khẽ kéo chăn, len  trong.
Trời đêm lạnh lẽo, tay  luồn qua lớp áo trong, chạm  lồng n.g.ự.c nóng hổi.
Cơ thể dần ấm lên.
Ta khẽ cọ cọ, mũi kề cổ  , hít sâu  thở.
Thơm quá! Đây chính là mùi tinh khí nam nhân ?
…  hương vị   giống hệt sư tôn?
Ta hút mãi, hút mãi,    lúc nào chẳng .
6.
Trong mộng,  thấy một cảnh tượng lạ lùng.
Sư tôn  ở  giường mà  trong thư phòng, mồ hôi lấm tấm  trán, thở dốc  ngừng.
Tò mò,  hé cửa, lén  qua khe hẹp.
Ánh mắt ngài ngây dại, miệng khẽ gọi tên , đối diện bức tranh – mà  trong tranh,  ai khác ngoài .
Cảnh  khiến mặt  đỏ bừng.
Bất chợt, một ánh mắt lạnh lẽo quét đến.
“Ai đó?!”
Ta giật  tỉnh dậy, trời  hửng sáng.
Bên cạnh  vẫn là “sư ” ôm chặt.
Vội vã vén chăn bỏ chạy,  chạm mặt Hứa Hách đang tập luyện ngoài sân.
Hứa Hách ở đây…
Vậy   giường là ai?
7.
Ta lặng lẽ dò hỏi mới  – đêm qua, sư  và sư tôn đổi phòng!
Phòng của sư tôn  dột, nên ngài tạm ở nhờ phòng Hứa Hách.
Nghĩa là…   hút tinh khí của sư tôn!
Chuyện … tuyệt đối  thể để lộ!
Nếu sư tôn , e rằng sẽ lột đuôi hồ yêu của  mà băm nhỏ!
“Tống Khanh Khanh?”
Ta giật , phát hiện lớp áo ngoài  rủ xuống gần hết.
Sư tôn  đó, tai đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ ngài,  bất giác nảy sinh ý trêu chọc, cố ý lộ lớp y phục trong suốt.
Quả nhiên, tai Tạ Thanh Quân càng đỏ hơn.
Hóa , Tiên Tôn cao quý của  vẫn là một kẻ thuần khiết như thế!
Nghĩ tới đây,   nảy lòng  xa.
Hút tinh khí của ai mà chẳng ?
Mà  gần nhất… chẳng  chính là sư tôn ?
8.
Vòng thử thách thứ hai là phá giải mộng chướng.
Chỉ kẻ tâm tĩnh như nước mới  thể thoát khỏi mê ảo.
Mở mắt ,  thấy  bên suối nước nóng, sát cạnh sư tôn.
Ngài đỏ mặt, ánh mắt chăm chú  , giọng khẽ khàng:
“Khanh Khanh…  đây giúp  một chút…”
Ta nuốt nước miếng, cố     hình quyến rũ lộ  lớp tiên bào mỏng manh.
Cố trấn tĩnh,  nhắm mắt bước tới, giúp ngài chỉnh  y phục.
Không thể thất lễ! Không   lung tung!
 sư tôn trong mộng còn quyến rũ hơn cả  – một hồ yêu tinh chính hiệu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-la-ho-yeu-dem-dem-ta-deu-cung-song-tu-voi-su-ton-tien-mon/chuong-2.html.]
Mi mắt đỏ hồng, bàn tay ngài nắm lấy tay , giọng như dụ dỗ:
“Khanh Khanh, giúp  cởi …”
Chuyện … tuyệt đối  !
Ta liếc  quanh, xác nhận  ai ở gần.
Rồi bỗng ôm lấy Tạ Thanh Quân, ném thẳng ngài xuống hồ băng gần đó!
Áo tiên trắng sữa ướt sũng, ngài uống  nước lạnh, ánh mắt bất lực  .
“Khanh Khanh, rốt cuộc… nên  gì với ngươi đây?”
Đôi mắt  quá đỗi quen thuộc, khiến    run lên.
Mộng tan biến.
Ta thành công thoát khỏi mê ảo.
 khi bước , sắc mặt sư tôn  tối đen như đáy nồi.
Hứa Hách lập tức chạy đến ôm chầm lấy :
“Khanh Khanh, may mà  bình an! Ta…    tổn thương  trong mộng.”
Ta  định phẩy tay cho qua, thì sư tôn  tiến tới, giọng lạnh lẽo như băng:
“Kẻ  thể gây thương tổn trong mộng… tuyệt chẳng  kẻ lương thiện.”
Giọng điệu đầy ẩn ý,   giống đang ghen tuông.
Ta ngước lên, bỗng thấy cổ áo ướt đẫm của sư tôn…
9.
Đêm đó,  mới thấu tỏ lời của Ngọc Dao Tiên Tử.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
Hồ yêu chung quy vẫn là hồ yêu.
Sau khi hút tinh khí của sư tôn,  như kẻ nghiện, suốt ngày chỉ  bò lên  ngài.
Nghĩ là .
Ta lặng lẽ bước  phòng chính.
Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống,  thở đều đặn vang lên.
Thân thể   giường phập phồng theo tiết tấu hô hấp.
Dây đai ngọc vắt ngang thắt lưng, xác nhận đó chính là sư tôn thanh cao của .
Mùa hạ oi nồng, cổ áo ngài khẽ mở, lộ  làn da trắng tựa sương tuyết.
Ta nuốt khan một ngụm nước bọt, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm  nốt ruồi son  xương quai xanh.
Cẩn thận leo lên, đuôi hồ yêu vểnh cao, khẽ đong đưa giữa  trung.
Nào , ngón tay sư tôn khẽ co .
Hương tùng   ngài càng đậm, đậm đến mức khiến  mê mẩn.
Ta cúi đầu, ngửi sâu một .
Đêm nay,   chuẩn  thuốc mê, sư tôn nhất thời  thể tỉnh .
Vậy nên,  tha hồ cọ cọ mũi  xương quai xanh, tìm đến nơi tinh khí dồi dào nhất.
Cái đuôi hồ yêu vẫy qua vẫy , vui vẻ  thôi.
Cho đến khi tay  chạm  thứ gì đó khác thường,    giống với dáng vẻ trầm tĩnh ngày thường của sư tôn.
Ta đưa tay chạm thử, thấy  đúng.
Lại dùng đầu ngón tay khẽ cào.
Bất chợt, cái đuôi  một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt.
Một luồng tê dại chạy dọc xương sống, khiến  khẽ kêu:
“Ưm!”
Ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt sâu thẳm, sáng quắc.
Xong ! Bị phát hiện !
Ta nhất thời cứng đờ,  kịp bỏ chạy, Tạ Thanh Quân  lẳng lặng  .
Giọng ngài như mộng, như thực:
“Tống Khanh Khanh.”
Tựa hồ    tỉnh táo, ngài khàn giọng gọi thêm một tiếng:
“Khanh Khanh.”
Ta run rẩy, sợ hãi nhào   ngài, hai cơ thể nhất thời dán chặt.
Lần , Tạ Thanh Quân   tỉnh hẳn.
Đôi mắt sáng rực   đang run bần bật.
Ngài khẽ hé môi, thốt  hai chữ:
“Ra ngoài.”