Ta chằm chằm mắt , sợ cho cơ hội mở miệng nữa.
"Tiểu Chẩm, thích là ngươi. Ngươi quên ? Sau khi chúng ở bên , đột nhiên đổi tên cho ngươi, vì ngươi . Từ đầu đến cuối, đều là ngươi, Nhan Huyền."
Thế nhưng Nhan Huyền xong, chỉ lạnh lùng , chút biểu cảm"Ngươi chỉ là đối diện với bài vị của mà động phòng cùng thôi ?"
Ta lắc đầu, nước mắt mơ hồ: " chuyện liên quan đến !"
"Sao ? Mấy hôm lúc ở giường, ngươi còn gọi tên mà, liên quan?"
Bỗng nhiên như nghĩ điều gì, lập tức chĩa d.a.o mắt , khiến nghẹn thở dám nhúc nhích.
"Ngươi coi là Sở Vô Yếm đúng ? Ta là . Ta sẽ vì vài câu ngon ngọt của ngươi mà ngươi xoay như chong chóng."
Nhan Huyền lạnh lùng liếc "Khương Tiễn, nên chơi đùa với ngươi, lẽ nên g.i.ế.c ngươi ngay từ đầu. Ngươi giỏi lừa quá ."
Hắn giật lấy cổ tay , kéo lên giường, dùng sức đè xuống, tay giơ cao con dao, cánh tay lơ lửng giữa trung.
Giằng co lâu, mới mở miệng: "Khương Tiễn, thật sự g.i.ế.c ngươi."
Một giọt lệ nóng rơi xuống mặt .
Ta yên , tân lang khiến kinh diễm ở cách gần trong gang tấc, nỗi đau trong lòng từng đợt trào lên, dường như sắp nhấn chìm .
Nhan Huyền, ngươi còn đang chờ điều gì?
Chờ cầu xin tha thứ ?
… Vậy nên gì với ngươi đây? Đến giờ phút , yêu cũng hóa vô nghĩa.
Ta tự nhủ, chi bằng đợi ly thế, trong mộng cảnh sẽ ngỏ lời cùng , lẽ còn hơn nhiều.
"Được thôi."
"Ta với sư phụ , khi thành , chúng sẽ rời khỏi kinh thành."
"Thư từ biệt đặt sẵn trong hạp phấn của , ngươi chỉ cần mang t.h.i t.h.ể là ."
Nhan Huyền lệ nhòa tuôn rơi, nhưng khóe môi vẫn gắng gượng nở nụ châm biếm.
"Ha ha, ngươi thốt lời , là đang đánh cuộc nỡ xuống tay chăng?"
Ta khẽ nhắm mắt, lệ tuôn như suối.
"Nhan Huyền, năm đó khi đầu gặp ngươi, ngươi chỉ mới mười một tuổi, …"
Yết hầu như xiềng xích vô hình kìm kẹp, khó nhọc hé môi, mà lời nghẹn nơi cổ họng.
Phải đến khi trút một thở dài, mới thể nghẹn ngào thốt từ đôi môi run rẩy"Ta… vốn chẳng … tương tư ngươi."
Lồng n.g.ự.c cũng phập phồng dữ dội, nỗi bi thương vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Trên đời … …"
Mỗi một chữ đều như ép từ kẽ răng, mang theo hận ý khắc cốt ghi tâm, "… kẻ rõ lòng chứ?!"
"Ta thật sự…"
Từng lời thốt đều khó khăn muôn phần, nhưng để rõ.
"Ta thật sự … đó chính là nhất kiến chung tình!"
Thuở tường tình ái là gì, thật lòng từng nghĩ rằng, lòng ngay từ cái đầu tiên.
Ta thậm chí đến tận bây giờ vẫn rõ, năm từ Kim Lăng đuổi đến Minh Châu, một một vượt vạn dặm xa xôi, rốt cuộc là vì báo ân Lục Cửu, chỉ vì tâm hướng về mà thôi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-nu-khong-mong/chuong-86.html.]
Nhan Huyền siết chặt đoản đao trong tay, như thể đó là chiếc phao cứu mạng duy nhất của .
Giọng gằn xuống, đầy phẫn nộ: "Ta tin!"
Đôi môi run rẩy ngừng, tựa như đang gắng sức lắm mới khó nhọc thốt nên lời"Ngươi vì cứu Lục Cửu… ngươi g.i.ế.c … ngươi thể yêu !"
Ta với ánh mắt loạn động, nỗi bi thương khiến tê dại.
Ta đột ngột siết chặt lòng bàn tay, để cơn đau nhói giúp giữ chút thanh tỉnh.
"Bởi vì báo ân."
"Năm khi rời núi, vốn quen thói kiêu ngạo, trọng ân oán phân minh, tự nhận là kẻ thanh cao."
"Ta ghét ngươi tính tình ngang ngược, ghét ngươi ngông cuồng vô lễ, nên cứ ngỡ…"
Ta qua làn sương nước mắt, nỗi đau dồn nén đến nỗi cắn nát bờ môi, trong miệng là vị tanh của máu.
"Ta ngỡ rằng với ngươi... thể nào là tình yêu..."
Ánh mắt đẫm lệ của Nhan Huyền , khuôn mặt thất thần, vô hồn.
"Vậy nên, yêu khiến ngươi tuyệt vọng lắm nhỉ? Khương Tiễn hẳn là kẻ ưa quân tử chính trực, ?"
Thân thể khẽ run lên.
Ta đưa tay chạm mặt , cảm nhận những giọt lệ lạnh lẽo, giọng nghẹn ngào đứt quãng.
"Thế nhưng, khi Lục Cửu mượn dung mạo ngươi mà tồn tại, mỗi ngày một khác biệt… mới muộn màng nhận rằng yêu , mà là thực lòng yêu ngươi."
"Ta thể… mãi đến khi đánh mất ngươi, mới hiểu rõ lòng …"
Nhan Huyền khẽ nghiêng đầu tránh bàn tay , chẳng chịu tin lời , nở nụ tuyệt vọng và cay đắng.
"Ngươi lừa … ngươi đang lừa … ngươi g.i.ế.c ngươi…"
Ánh mắt lưu luyến bao phủ lấy , như bao nhiêu nước mắt cũng cho đủ, đến nghẹn ngào, đến thở nổi.
Ta hé môi, chậm rãi rút tay về.
"Phải, lừa ngươi đấy."
"Ta chỉ yêu dung mạo ngươi."
"Ta căm ghét cái bản chất thật sự của Nhan Huyền."
"Ngươi hãy g.i.ế.c ."
Hắn lệ rơi lã chã, đầu khẽ nghiêng, hàm răng cắn chặt run rẩy, tựa như đang gắng gượng chịu đựng một nỗi thống khổ tột cùng.
Thanh đoản đao trong tay khẽ hạ thấp nửa tấc, song ngưng giữa trung.
"Ngươi đang lừa ! Nếu ngươi sớm Lục Cửu, ngươi dám giữ bên cạnh?"
"Ngươi sợ g.i.ế.c ngươi ?!"
Ta trầm mặc lời.
Nhan Huyền kích động gầm nhẹ: "Ngươi !"
Ta yên đó, lệ tuôn đầy mặt, hoài niệm chuyện cũ, ký ức dần hiện rõ, hồn phách tựa như xuất khiếu.
"Khi , sư phụ quy tiên, Thanh Tuyệt Phủ cũng gần như diệt sạch."