Hạ Nhân Ngọc đành tay trở về. Vừa bước thư phòng, con Xuân Phong chạy đến hỏi thăm tình hình: “Đại cả, lấy ?”
“Ta đến Diêu Vương phủ hỏi thăm, vốn dĩ Diêu Vương phủ Lạc Hà Thảo, nhưng mấy hôm nhà kho ẩm, hiện họ đang kiểm tra xem nó hỏng . Nếu Lạc Hà Thảo vẫn dùng , Diêu Vương sẽ phái mang đến.” Hạ Nhân Ngọc thấy sốt ruột, liền kể tình hình cho họ.
“Vậy Diêu Vương lúc nào sẽ kết quả ?” Xuân Phong đại ca vẫn tìm thì bắt đầu lo lắng, nếu thời gian tìm quá lâu, thể bà cụ sẽ gắng gượng .
“Việc Diêu Vương đề cập đến. yên tâm, nếu đến mai mà vẫn tin tức gì từ Diêu Vương, sẽ đến tìm Hoàng thượng nhờ giúp đỡ. Hộ Quốc Công phủ mấy đời trung thành, nghĩ Hoàng thượng sẽ tay cứu giúp thôi.” Hạ Nhân Ngọc an ủi . Thực cũng ý của vị Diêu Vương gia là gì. Diêu Vương phủ mà chuyện tự dưng dột? nếu cho thì còn bảo ông về chờ tin? Có lẽ đấy cũng chỉ là cái cớ Diêu Vương lịch sự đưa thôi, nghĩ thế, ông cũng chuẩn sẵn tinh thần để ngày mai đến gặp Hoàng thượng.
Trong lúc đó, việc điều tra thủ phạm hạ độc cũng tiến hành trong bí mật, đến cả lão phu nhân và lão Quốc Công cũng chuyện , chỉ mấy con Xuân Phong và Hạ Nhân Ngọc . Tuy nhiên, mấy ngày điều tra, họ tìm chút manh mối nào. Thủ phạm tay sạch sẽ, để chút dấu vết khả nghi nào.
“Giờ chúng chỉ thể chờ chỗ Diêu Vương phủ, mong là sớm tin. Mỗi giây phút kéo dài thêm, tình trạng của chúng càng thêm nguy hiểm.” đại ca sơ qua tình hình, Xuân Phong chỉ thể bất đắc dĩ gật đầu, thầm cầu nguyện trong lòng.
“Mẹ, đừng lo lắng quá. Tình trạng của bà tuy nguy cấp, nhưng con kiểm soát , trong thời gian ngắn hẳn là gì đáng ngại. Chúng vẫn còn thời gian.” Xuân Phong lo lắng nên dùng tư cách đại phu mà an ủi .
Quả nhiên, Xuân Phong , Xuân Phong bình tĩnh hơn nhiều: “Thật , may quá, chúng vẫn còn thời gian.”
Cứ như , nhấp nhổm đợi đến tận chạng vạng vẫn tin tức gì từ bên phủ Vương gia.
“Mẹ, nghỉ sớm . Bên cữu cữu tin tức mới chắc chắn sẽ cử đến thông báo. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giữ sức khoẻ.” Xuân Vũ vẫn ở cùng , lo lắng mà xót xa.
“Ừ, sẽ nghỉ sớm, con buồn ngủ thì ngủ .” Mẹ Xuân Phong vẫn khỏi bồn chồn.
“Vậy con ở đây với , lúc nào mệt thì chúng cùng nghỉ nhé.” Xuân Vũ thể khuyên , đành dùng cách để ép bà. Thấy con gái mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, cũng đành lòng, đành theo con gái về phòng nghỉ ngơi.
Xuân Phong đến khu phòng của bà ngoại, trò chuyện với bà một lúc đưa cho Vu ma ma một lọ thuốc nhỏ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Bà , mỗi ngày bà đều uống mấy bát thuốc liền, đắng chớt, uống cũng mệt, nhà bếp việc cả ngày. Con luyện sẵn thuốc thành đan dược, bà hãy dùng cái nhé.”
Vu ma ma cầm lọ thuốc, vui vẻ khen Xuân Phong hiểu chuyện, hiếu thảo, thông minh. Ngay cả lão phu nhân cũng ngạc nhiên với sự sáng tạo của cô. Ở thời đại , thuốc uống đều là dạng thuốc sắc, đắng khó uống, thể sánh với dạng viên nhộng bọc đường như ở hiện đại. Dạng uống 1, 2 còn đỡ, còn với những uống thuốc dài ngày như bà ngoại hẳn là chịu ít khổ. Vì thế, khi Xuân Phong đưa lọ thuốc , bà cụ ngạc nhiên với sáng kiến của Xuân Phong, cảm động vì sự tinh tế của Xuân Phong, khỏi thấy yêu thương cô hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-145.html.]
. . .
lúc Xuân Phong đang định đồ ngủ, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sột soạt. Cô thản nhiên mặc áo choàng, đến cạnh bàn, xuống.
“Đến đây uống .” Xuân Phong đến chính là nhớ mong, cầm cốc lên, nhàn nhã Bách Lý Mặc Thần.
“Sao hôm nay lịch sự mời uống ?” Bách Lý Mặc Thần ngạc nhiên nhướng mày.
“Sao, sợ đầu độc ngươi ?” Xuân Phong trợn mắt , chỉ là mời thôi, cần nhiều lời .
“Sao thế . Chỉ cần là nàng đưa, cho dù là độc cũng uống.” Bách Lý Mặc Thần đột nhiên bình tĩnh, thẳng Xuân Phong, ánh mắt còn một tia tà mị, là chân thành. Sự nghiêm túc và tình cảm đột ngột của Bách Lý Mặc Thần Xuân Phong chút luống cuống. Bị nhìm chằm chằm, Xuân Phong bất giác đỏ mặt.
Sao mỗi lúc ở với đều như tàu lượn , ở cạnh , cô thể điều khiển cảm xúc của . Xuân Phong khuôn mặt tuấn mỹ mặt. Haizz, gia hoả quá là mắt , đúng là yêu nghiệt, chắc chắn là dùng yêu thuật gì đó .
Xuân Phong vẫn đang cố tìm lý do chống chế, chịu thừa nhận là cô cảm xúc đặc biệt với đàn ông mặt. Ngay cả cô cũng thể lý giải cảm xúc đặc biệt .
“Vậy thì uống chén thuốc độc !” Xuân Phong quyết định phớt lờ ánh mắt thâm tình của , giả vờ quan tâm, bĩu môi hất đầu về phía chén .
“Được!” Xuân Phong , Bách Lý Mặc Thần cầm tách lên, do dự mà uống hết.
Xuân Phong bộ dáng hào khí của , thầm chửi rủa trong lòng. “Biết rõ là độc còn bộ dáng thấy c.h.ế.t sờn, đúng là thích diễn kịch, đây là đức hạnh của một Vương gia ?”
Không ngờ Bách Lý Mặc Thần uống xong chén , lập tức nhăn mặt, ôm bụng, thống khổ khẽ rên. Xuân Phong âm thầm chửi thêm một tràng: “Còn diễn nữa, cho ngươi diễn. là diễn đến nghiện mà, tranh giải Oscar luôn ?”
Xuân Phong yên quan sát một lúc lâu, động tác của Bách Lý Mặc Thần hề ngừng , thậm chí còn chút thống khổ. Hắn cuộn đau đớn, đến mức gần như ngã khỏi ghế. Xuân Phong lúc mới thấy chút thích hợp. Chuyện gì ? Chẳng lẽ là trúng độc thật?
Lúc , Bách Lý Mặc Thần đột nhiên phun một búng máu, ngã xuống đất.
Xuân Phong vội chạy đến, nhấc đầu Bách Lý Mặc Thần lên, để dựa , vội vàng nắm lấy cổ tay , cẩn thận bắt mạch. Cô ngừng lẩm bẩm: “ Bách Lý Mặc Thần, ngươi ? Đừng sợ, độc mà, ngươi ?”