“Thứ … Là một cái bàn ?” Lý sư phụ chút kinh ngạc và tò mò hỏi.
“ là sư phụ con mắt tinh tường, chỉ thoáng qua là . Không sư phụ tự tin thứ ?” Xuân Phong mỉm tấm màn che.
“Cô nương cần lo lắng, sẽ cố gắng hết sức. chuyện cần hỏi, ở chỗ cần dùng vật liệu gì?” Lý sư phụ cầm bản vẽ, chỉ một vị trí quan trọng ở phía .
“Ta chỗ đó thể di chuyển , ngoài cần dẻo, nhẹ, bền, . Nếu , tiền công đương nhiên sẽ ít.” Xuân Phong chỗ Lý sư phụ chỉ, trả lời ông, đồng thời cũng đưa thêm một yêu cầu.
“Được , Lý sư phụ dám mạnh miệng, nhưng sẽ hết sức đáp ứng yêu cầu của cô. Không cô cần bao nhiêu cái? Về thời gian thì thế nào?” Lý sư phụ hứng thú nhận lời. Ông nhận thứ hẳn chỉ vì tiền, mà còn vì thiết kế thú vị . Ông nghề lâu, từng qua cả vũ khí, nhưng hiếm khi gặp thứ tinh xảo, mới lạ như , còn là đồ gia dụng.
“Được, cảm ơn Lý sư phụ, đặt 5 cái. Về thời gian thì tuỳ ông, nhưng tất nhiên là càng sớm càng . Trong vòng 1 tháng sẽ cử đến.” Xuân Phong hài lòng gật đầu. Cô cũng kỳ vọng ở đây thể chế tạo thiết kế chi tiết như cô vẽ, dù thì kỹ thuật rèn ở đây cũng quá phát triển. đối phương hứa sẽ sức , xem kết quả cũng sẽ quá tệ.
“Được, ấn định như thế nhé.” Lý sư phụ trao đổi xong, liền dứt khoát về phía nghiên cứu bản vẽ.
Thấy việc thỏa, Xuân Phong chuẩn rời , thanh niên nãy giờ ở một bên vội chạy tới nịnh nọt: “Tiểu thư, xin dừng bước, dựa theo quy định của cửa hàng, xin tiểu thư để ít tiền đặt cọc, ngài xem…”.
Xuân Phong trực tiếp lấy một tờ ngân phiếu 50 lạng, đưa cho : “Cầm lấy!”
“Đa tạ tiểu thư, ngài thong thả!” thanh niên cầm tờ tiền, vẻ mặt vui mừng tiễn Xuân Phong.
Xuân Phong xe ngựa, hai bên đường, thầm đánh giá.
“Tiểu thư cần gì cứ sai bảo.” Hộ vệ cạnh thấy Xuân Phong ngừng quan sát hai bên, tưởng là cô đang tìm thứ gì, liền vội vàng bước lên, cung kính . Trước khi , lão phu nhân căn dặn chăm sóc thật cho tiểu thư, bọn dám lơ là.
“Không gì, xem qua chút thôi.” Xuân Phong đáp , hạ rèm, trong xe.
Xuân Phong nhận là hai bên đường cửa hàng nào đang cho thuê cả, cô cần tìm một chỗ để mở cửa hàng. cả con đường , cửa hàng hai bên đường đều tấp nập kẻ đến , việc kinh doanh ắt hẳn đều đang , nỡ lòng chuyển nhượng chứ. Nghĩ , Xuân Phong chút thất vọng. Theo kế hoạch, cửa hàng của cô thuộc phân khúc cao cấp, nên ở con phố sầm uất, là nơi nhiều giàu nhất thì mới hợp lý. Có vẻ cô tìm cách khác .
Xuân Phong xe ngựa, bắt đầu suy nghĩ về những thứ cần thiết để chuẩn mở nhà hàng. Xe ngựa đang chạy định, bỗng dừng đột ngột. Xuân Phong kịp chuẩn gì, ngã xô về phía , suýt thì rơi khỏi xe. Cô vội vịn thành xe để định cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-162.html.]
“Có chuyện gì ?” khi định, Xuân Phong mới hỏi vọng ngoài.
“Tiểu thư, ngất xỉu xe chúng .” Hộ vệ bước lên kiểm tra báo cáo.
“Vậy , xem xem.” Nói xong, Xuân Phong vén rèm xe nhảy xuống.
Người ngất là một phụ nữ quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trông như ngất vì đói. Xuân Phong bắt mạch cho cô , xác nhận suy đoán trong lòng. Không hiểu , mặt, cô nghĩ đến Dương Thái Điệp. Chẳng lẽ cũng mời trái qua kiếp nạn như họ ?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Đưa cô lên xe ngựa, đó tìm dịch quán.” Xuân Phong lệnh cho hộ vệ.
Hộ vệ tuân lệnh, cúi xuống ôm phụ nữ lên xe, thêm một lời. Phu xe tìm một quán trọ gần đó tên Phúc Lai, Xuân Phong thuê một căn phòng phổ thông, nhờ ông chủ chuẩn một bát cháo loãng.
Ông chủ phụ nữ bẩn thỉu bế trong, thầm cảm khái, phụ nữ thật là may mắn, gặp .
Xuân Phong tắm rửa đơn giản cho phụ nữ, đút cho cô một ít nước. Người phụ nữ dần dần tỉnh , đập mắt cô là một mỹ nhân ăn mặc sang trọng, dung mạo vô song đang giường . Cô vẫn tưởng đang mơ, cho đến khi Xuân Phong lên tiếng, cô mới bàng hoàng nhận là .
“Ngươi ? Ngươi thấy khoẻ lên chút nào ? Chút nữa sẽ mang cháo lên.” Xuân Phong nhẹ nhàng .
Xuân Phong thấy vẻ bối rối trong mắt phụ nữ, liền rót cho cô một cốc nước ấm đưa cho cô tự uống.
“Là ngài cứu ? Đa tạ tiểu thư cứu mạng!” phụ nữ nửa nửa giường, cẩn thận cầm cốc nước từ Xuân Phong, đặt xuống cạnh giường, run rẩy xuống giường, quỳ xuống mặt Xuân Phong.
“Thôi, ngươi dậy , dậy .” Xuân Phong vội đỡ phụ nữ dậy.
“Sao ngươi ngất xỉu đường ? Người nhà của ngươi ?” Xuân Phong hỏi giúp phụ nữ giường.
Không ngờ ở nơi Kinh thành phồn hoa cũng sẽ c.h.ế.t đói. Kể cả là ăn xin, thì đáng cũng sống hơn ở những nơi khác chứ.
“Ta… Ta…” phụ nữ Xuân Phong nhắc đến nhà, ánh mắt chợt đượm buồn, kịp lời nào, nước mắt lã chã rơi xuống.
Thấy cô như , Xuân Phong cũng nỡ xoáy thêm nỗi đau của cô. Sau khi ông chủ bê cháo , cô nhét tay phụ nữ 4 5 khối bạc vụn: “Ngươi cầm tiền , mua ít đồ ăn. Ta cũng thanh toán tiền thuê phòng trong 7 ngày cho cô . Trước tiên cứ chăm sóc bản , việc gì khó khăn thì cứ từ từ nghĩ cách, .”