Xuân Phong suy yếu giường, thấy những lời dịu dàng của . Nếu lúc tỉnh dậy sẽ đối diện với một căn phòng đầy thuốc bổ đến mức sắp đổ ngoài, khi cô sẽ ước bao giờ tỉnh mất.
Hôm nay, trong Hương Lăng viện đều dậy muộn hơn thường lệ.
Mãi đến khi Thuỷ Trúc chờ mà gõ cửa, Xuân Phong mới tỉnh , phát hiện chỉ cô trong phòng. Cô cổ tay, phát hiện vết thương băng bó cẩn thận, mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng kéo ống tay áo xuống để che vết thương.
Xong xuôi, cô mới cất giọng khàn khàn với ngoài cửa: “Vào !”
Thấy Xuân Phong đáp , Thuỷ Trúc mới bưng chậu rửa mặt . Đặt chậu xuống, đến đang tái nhợt, suy yếu giường, Thuỷ Trúc hoảng hốt hỏi: “Tiểu thư, ?”
“Khụ khu, . Chắc mấy hôm nay bận rộn bên ngoài nhiều, hứng gió lạnh, nên cảm, nghĩ ngơi mấy ngày là thôi.” Xuân Phong chút khó khăn dậy, ho mấy tiếng mới với Thuỷ Trúc.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy tiểu thư ốm khá nặng, để nô tỳ gọi đại phu cho tiểu thư nhé.” Thuỷ Trúc lo lắng, rơm rớm Xuân Phong.
“Không , là đại phu, tự hiểu thể của .” Xuân Phong thẳng thừng tử chối, lạnh lùng . Sao cô thể đồng ý việc . Đại phu đến sẽ thể dễ dàng nhận cô mất máo quá nhiều, cô giải thích với lão phu nhân và thế nào .
Bảo là vô tình thương ? Vô tình thương mà thể đến mức nghiêm trọng đến ? Lại còn là giữa đêm? Nói chung, để tránh rắc rối, nhất là gọi đại phu.
“Vâng, nô tỳ báo cho bên lão phu nhân, hôm nay tiểu thư thể đến thỉnh an.” Thấy Xuân Phong cứng rắn, Thuỷ Trúc cũng kiên trì nữa, chỉ đề xuất thông báo cho lão phu nhân.
“Ngươi gọi đến đây, sẽ nhờ xin bà.” Xuân Phong nghĩ những việc thế nên nhờ . Để mấy nha , cẩn thận phóng đại tình trạng, nàng bà lo lắng, càng thu hút sự chú ý của khác. Dù thì việc đầu độc bà vẫn kết quả, cẩn thận vẫn hơn.
“Vâng, thưa tiểu thư.” Thuỷ Trúc cũng dám nhiều lời, cúi đầu xác nhận. Thuỷ Trúc hầu hạ Xuân Phong khá lâu, khá hiểu tính cách vị tiểu thư . Tuy tiểu thư dễ hầu hạ, nhưng tiểu thư một nguyên tắc nhất định, cô nên phá vỡ.
Một lúc , Xuân Phong vội vàng tới. Vừa cửa, bà bước đến bên giường Xuân Phong, nắm lấy tay cô, sờ trán, sờ mặt cô, lo lắng hỏi: “Xuân Phong, con ? Nha đến báo tin cho là con ốm. Con thoải mái ở , cho .” Lúc , Xuân Phong Thuỷ Trúc trang điểm lên một chút, thoạt còn tái nhợt như , nhưng vẫn chút suy yếu.
Mẹ Xuân Phong con gái như , khỏi nghĩ lúc cô rơi xuống nước đây, khỏi đau lòng.
“Mẹ, con , chỉ là nhiễm phong hàn thôi, chắc 2, 3 ngày là sẽ khỏi thôi. Chút nữa con nhờ đại tỷ mua thuốc về sắc uống là thôi. Chỉ là chút bủn rủn, hôm nay sợ là đến thỉnh an bà , nhờ đến chuyển lời với bà một chút. Nhờ trấn an bà, cần lo lắng, cũng cần đến thăm con, kẻo lây.” Xuân Phong mỉm với , xong còn ho và tiếng, tỏ là bản cảm lạnh.
“Thực sự chỉ là cảm lạnh thôi ?” Xuân Phong tin, theo lời nha , Xuân Phong bệnh nhẹ!
“Mẹ, còn tin con ? Y thuật của con thế nào còn tin? Chỉ là mấy bệnh vặt vãnh thôi, cần lo .” Xuân Phong vẫn , kiên nhẫn khuyên bảo .
“Được , con nghỉ ngơi , tí nữa sẽ bảo đại tỷ con đến đây với con. Chỗ lão phu nhân con cần lo , sẽ chuyển lời, con cứ yên tâm nghỉ .” Mẹ Xuân Phong thấy con gái quả quyết, Xuân Phong cũng đến nỗi nhợt nhạt như nha , cũng đỡ lo lắng. Bà đỡ Xuân Phong xuống, đắp chăn cho cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-173.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Vâng, cảm ơn .” Xuân Phong ngọt ngào với bà.
“Thôi, nhanh nhanh khỏi ốm mới là cách cảm ơn nhất với .” Xuân Phong trìu mến cô.
“Vâng!” Xuân Phong cảm nhận sự ấm áp của , trong lòng thầm nghĩ thật là .
Xuân Phong ăn sáng giường, tự lấy lý do chân tay bủn rủn, đau nhức nên rời giường.
Hừ, chỉ là bủn rủn , mất nhiều máo như , sức xuống giường ăn mới là lạ.
Ăn sáng xong, Xuân Phong buồn ngủ, xuống ngủ tiếp.
Không bao lâu , Xuân Vũ bước , thấy Xuân Phong mệt mỏi ngủ cũng nỡ đánh thức, chỉ yên lặng cạnh cô. Lúc Xuân Phong tỉnh dậy là quá giờ trưa. Vừa mở mắt , cô thấy Xuân Vũ thêu cạnh giường.
“Tỷ tỷ!” Xuân Phong khàn giọng gọi.
Xuân Vũ nhanh chóng thả đồ thêu xuống, đến gần Xuân Phong: “Muội khoẻ hơn chút nào ? Muội uống nước , lấy cho .”
“Vâng.” Xuân Phong thấy cổ họng chút khô, gật đầu.
Xuân Vũ xuống giướng rót nước, Xuân Phong cũng nhờ cô lấy giấy bút đến. Xuân Vũ chút khó hiểu, nhưng vẫn lấy đến cho cô.
Xuân Phong yếu đến mức bàn tay cầm bút cũng run lên, cố sức xong đơn thuốc, đưa cho Xuân Vũ: “Tỷ tỷ, tỷ mua thuốc theo đúng đơn . Nhớ kỹ, nhất định tự , để ai theo.” Xuân Phong nghiêm túc dặn dò.
“Ừ, nhưng tại thể để khác ?” Xuân Vũ khó hiểu.
“Việc đầu độc của bà vẫn điều tra gì, hơn hết là chúng nên cẩn thận.”
Xuân Vũ xong lền hiểu, lập tức cầm tờ giấy lấy thuốc. Đi đến cửa, nhớ gì đó, cô hỏi: “Muội thèm ăn gì , để mua về cho .”
“Vậy tỷ mua cho ít gan lợn nhé.” Xuân Phong mỉm . Hiện cô cần ăn nhiều thức bổ huyết, gan lợn chính là lựa chọn nhất.
“Hả, gan lợn ? Thứ đó khó ăn lắm, vẫn ăn ?” Xuân Vũ khó hiểu Xuân Phong.
Xuân Phong gan lợn ở thời kỳ chế biến khó ăn thế nào, vẫn tự tin: “Không , nó bổ lắm, đại tỷ cứ mua về đây cho nhé.”
“Ừ, xem xem, nếu sẽ mua về cho .” Xuân Vũ bất đác dĩ , xoay cửa.