“Tin sốt dẻo đây, tin sốt dẻo đây, ngày 15 tháng , nhà hàng thịt nướng Phiêu Hương Cư ở phố Dung Hoa. Giảm giá cửa hàng kèm theo hoạt động ăn thử. Hoan nghênh đến ăn thử miễn phí.” Xuân Phong và bọn trẻ cùng luyện tập, hô to một góc đường, khỏi thu hút nhiều ánh mắt của qua đường. Xuân Phong chỉ mới một , mấy đứa trẻ sáng và mạnh dạn hơn thể ghi nhớ. Một só ít còn , vẫn còn ngại ngùng, trí nhớ cũng kém hơn, nhưng cũng dám mở miệng nhờ Xuân Phong . Xuân Phong cũng vội, kiên nhẫn dạy cho bọn chúng, dặn chúng chỉ cần hô to lên là thể kẹo ăn.
Cuối cùng, sự hướng dẫn và động viên của Xuân Phong, đám nhỏ đều thể rao một cách trôi chảy. Sợ đám trẻ nhiều sẽ đau họng, Xuân Phong còn cho chúng mỗi đứa mấy viên ngậm bảo vệ cổ họng: “Đây, cầm lấy, mỗi bạn nhỏ lấy mấy viên, nếu thấy cổ họng khó chịu thì ngậm một viên nhé.” Xuân Phong lấy lọ thuốc , bắt đầu phân phát. Tuy là đan dược, nhưng thực chất chỉ là lá bạc hà, thêm một chút phụ gia và đường luyện thành, chút mùi thuốc nhưng vị đắng, phần giống viên ngậm họng ở thời hiện đại.
“Đa tạ tỷ tỷ. Chúng phát xong , tỷ vấn ở đây chờ chúng chứ?” Tiểu nha đầu hỏi.
“Ừ, mấy đứa cứ phát , đợi phát xong, tập trung ở đây chờ nhé.” Xuân Phong mỉm gật đầu.
“Vâng, đại tỷ tỷ, tạm biệt tỷ.” cô bé vui vẻ dẫn đám trẻ bắt đầu phát tờ rơi. Chúng đều là những đứa trẻ lớn lên ở Kinh thành, đương nhiên chỗ nào là chỗ của giàu. Hơn nữa, Xuân Phong giao việc cho đám trẻ cực kỳ hợp lý, vì ai cũng sẽ bao dung với trẻ con hơn. Người tới lui, tiếng rao của bọn trẻ, đều qua lấy 1, 2 tờ rơi để . Dù là đám trẻ tự tiếp cận họ để quảng cáo, họ cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, từ chối.
Nhìn bọn trẻ rời , Xuân Phong đến sạp thịt, chắc là giờ họ vẫn đóng cửa.
“Đại tẩu, việc ngang qua nên đến đây trị liệu cho Bảo Sinh luôn, đỡ mất công mấy qua chỗ .” Lúc Xuân Phong đến nơi, vợ chồng bà chủ đang dọn dẹp, chuẩn đóng cửa. Thấy Xuân Phong đến, họ nồng nhiệt chào đón đưa cô phòng.
“Thật sự đa tạ cô nương, ngài bận thế mà vẫn bớt thời gian chạy qua đây, chúng . . . Chúng thật sự thế nào để đa tạ cô nương.” Lúc Xuân Phong châm cứu cho Bảo Sinh, bà chủ kích động .
Những chiếc kim mà Xuân Phong dùng đều từ vàng nguyên chất, ông chủ cũng , nếu là y thuật giỏi, tiền, thì thể dùng bộ ngân châm như . Người như thế ghét bỏ nhà họ nghèo khó, dùng những thứ quý giá như thế để chữa trị cho con trai . Bà chủ tận đáy lòng cảm kích Xuân Phong, ngừng cầu nguyện chúc phúc cho cô.
Nửa canh giờ , việc châm cứu cũng coi như xong. Vì việc đòi hỏi phát cực kỳ cẩn thận, giường chút thấp, Xuân Phong thể xuống để , chỉ thể cúi xuống cặm cụi châm. Hiện tại đang là mùa hè, qua một canh giờ tập trung, mồ hôi Xuân Phong tuôn như tắm, thắt lưng cứng đờ. Xuân Phong thẳng dậy, vỗ vỗ thắt lưng, thả lỏng một chút mới thấy dễ chịu hơn.
Bà chủ kịp thời đưa đến một cốc nước và dịch ghế cho cô, cô thực sự mệt mỏi, nhanh chóng xuống, uống một hết cốc nước.
“Đa tạ.” Xuân Phong đặt chiếc cốc lên bàn.
“Cô nương gì mà tạ ơn . Ngài chính là ân nhân của chúng . Thế là xong ?” Bà chủ mỉm , rót cho Xuân Phong thêm một chén nước, đó về phía con trai đang giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-201.html.]
“Vẫn . Tiếp theo mát xa vết châm cứu nãy. Ngươi cạnh học nhé, khi , ngươi thể mát xa bổ trợ cho con, sẽ giúp hồi phục nhanh hơn.” Xuân Phong mỉm đứa trẻ giường. Đứa trẻ thật là ngoan, tuy ít chuyện, nhưng khi Xuân Phong cắm mũi ngân châm xuống, cũng hề la lên. Cho dù đau, cũng chỉ nghiến răng chịu đựng, hề một lời. Xuân Phong cảnh , khỏi nghĩ đến lúc Xuân Sinh thương ở chân, cũng chịu đựng thế .
“Đệ thích sách lắm ?” Xuân Phong xoa bóp cho Bảo Sinh, chuyện. Lần đến đây, cô thấy sách chăm chú.
“Vâng, thích lắm.” Bảo Sinh hiếm hoi thêm vài lời, lẽ là do đang nhắc đến thứ thích.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Vậy lớn lên thích gì?” Chắc là Bảo Sinh ít khi gặp lạ, Xuân Phong cảm giác chút khẩn trương, cơ thể cứng, liền tiếp tục chuyện để thả lỏng cơ thể, tăng hiệu quả mát xa.
“Đệ quan.” Bảo Sinh nghĩ nghĩ, lớn tiếng .
“Tại quan?” Xuân Phong hỏi.
“Để thể bảo vệ cha , bảo vệ những nghèo khó, để họ khổ nữa.” Bảo Sinh , trong mắt ánh lên hi vọng và khao khát.
“À, cũng đấy, mới tí tuổi nghĩ đến bảo vệ nghèo, chắc là do cuộc sống từ nhỏ của .” Xuân Phong thầm nghĩ.
Vốn dĩ đôi vợ chồng thể cuộc sống , thậm chí là khá giả. từ khi đứa con , để chữa trị cho con, điều kiện trong nhà ngày càng kém. Cuối cùng, họ dồn hết tiền còn trong tay, mở sạp thịt và kiếm sống.
Đã thế, hàng tháng, họ còn trả một chút tiền bảo kê cho mấy quan sai, kết quả, đến cuối tháng, họ cũng chả tiết kiệm đồng nào, đành tiếp tục sống cuộc sống như hiện tại. Bảo Sinh lớn lên, hỏi khác, để thể thoát khỏi cuộc sống đói khổ thế , đó , chỉ khi quan thì mới mong cuộc sống hơn.
Từ đó, hạt giống mong trở thành quan chức gieo lòng Bảo Sinh.
“Vậy sách là thi kiếm chức quan ?” Xuân Phong chút ngưỡng mộ bé.
“Vâng, chỉ sách thì mới cơ hội. Cho nên đợi thể lên, nhất định sẽ chăm chỉ sách. Tỷ tỷ, tỷ sẽ chữa khỏi bệnh cho đúng ?”