Người của Hoàng thượng việc nhanh, chỉ nửa canh giờ kết quả. Danh sách ghi rõ, chỉ một cửa hàng bán Ngọc Lê Hương, mua chỉ tiểu thư nhà Lễ bộ thượng thư và một vị nữ tử nhà thương gia kín tiếng. Thương gia sẽ liên quan đến những như họ, nhưng đại tiểu thư nhà Lý gia trúng độc, nhị tiểu thư mua hương liệu dụ độc, điều thật thú vị.
“Lý Duy Trung, chuyện là thế nào?” Hoàng thượng hung hăng đập bàn một cái.
“Bệ hạ, vi thần rõ.” Lý Duy Trung quỳ xuống mặt đất, cầm tờ danh sách lên, liếc mắt , sợ hãi .
“Như Sương, rốt cuộc chuyện là ? Còn mau giải thích rõ ràng với Hoàng thượng.” Lý Duy Trung quát Lý Như Sương đang ở .
“Hoàng thượng, phụ , , , mấy hôm mùi Ngọc Lê Hương khá thơm, liền mua về một ít. Ta gì về Dịch Lạc Hương, cái gì mà độc dược, quan hệ giữa và đại tỷ giờ , thể hại đại tỷ. Cầu Hoàng thượng minh xét, thần nữ gì .” Lý Như Sương quỳ xuống, vẻ mặt uỷ khuất đáng thương, lóc kể lể với Hoàng thượng.
“Ngươi , đợi gặp qua , ngươi sẽ .” Bách Lý Mặc Thần đột nhiên mở miệng, để ý đến những lời bào chữa của Lý Như Sương.
“Phụ hoàng, mấy hôm nhi thần ngẫu nhiên cứu một , lẽ liên hệ với vụ án .” Bách Lý Mặc Thần cung kính với Hoàng thượng.
“Dẫn lên .” Hoàng thượng gật đầu, cho phép Bách Lý Mặc Thần đưa nhân chứng mới lên.
Bách Lý Mặc Thần vẫy tay, liền đưa một nữ tử tiến . Người ai khác, chính là Tam tiểu thư Lý gia, Lý Như Vân, mất tích mấy hôm .
“Vân nhi, con ? Tại lâu như về, cha còn tưởng. . .” Lý Duy Trung thấy con gái, thanh âm chút nghẹn ngào. Ông mất một đứa con, thể mất thêm một nữa.
“Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Diêu Vương.” Lý Như Vân quỳ xuống, đợi Hoàng thượng phất tay mới lên.
“Phụ !” Nàng bước sang bên một bước, kính cẩn chào cha.
Lúc , Phương thị mới bàng hoàng, hôm nay sợ là thứ chấm dứt .
“Ngươi gì liên quan đến vụ án ?” Hoàng thượng thẳng lưng, mang theo khí thế Vương giả mạnh mẽ.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, cái chớt của đại tỷ liên quan gì đến Đoàn tiểu thư, việc đều do nhị tỷ và phu nhân .” Lý Như Vân chút lạnh nhạt, chút do dự sự thật, lẽ là do trải qua nỗi sợ sinh tử.
“Hoàng thượng, ngài đừng nàng bừa, đó nàng đổ bệnh, thường mê sảng.” Phương thị bước lên phía , quỳ rạp xuống mặt Hoàng thượng, vội vàng . Có trời mới , khoảnh khắc Lý Như Vân xuất hiện, bà sợ hãi như thấy quỷ.
Hoàng thượng thèm Phương thị giải thích, trong lòng dự đoán, đầu hỏi Lý Như Vân.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-219.html.]
“Thế ? Chứng cứ ?”
“Tiểu nữ chính là chứng cứ. Dịch Lạc Hương đó là do phu nhân uy h.i.ế.p tính mạng của di nương, bắt tiểu nữ đưa cho đại tỷ uống. Ở đây vẫn còn một ít bột phấn, Hoàng thượng thể cho kiểm tra. Trước đó tiểu nữ đổ bệnh, thiếu chút nữa bí mật , nên phu nhân và Nhị tỷ chuẩn giớt diệt khẩu, nếu may mắn Vương gia cứu giúp, giờ tiểu nữ e là 1 d.a.o lấy mạng .” Lý Như Vân xong, còn lướt qua con Phương thị, trong mắt đầy hối hận và hận ý. Thị vệ bên Hoàng thượng tiến đến, nhận bình thuốc nhỏ trong tay Lý Như Vân, xoay rời , một lúc , nhỏ trong tay Hoàng thượng mấy câu, sắc mặt Hoàng thượng lập tức trở nên khó coi.
“Phương thị lớn mật, là một đương gia chủ mẫu, dạy dỗ nữ tử, chuyện ác độc như , độc hại trưởng nữ. Quả thực tâm địa rắn rết, tội thể thứ.” Hoàng thượng sắc mặt giận dữ, hét mặt Phương thị.
“Hoàng thượng, thần phụ tội, đều là của thần phụ, tất cả chuyện đều là thần phụ , liên quan đến Như Sương, thỉnh Hoàng thượng nể tình Sương nhi trẻ non , tha cho Sương nhi.” Phương thị bản thể tránh khỏi cái chớt, nhưng vẫn bảo vệ đứa con của . Không ngờ bao nhiêu năm khổ tâm mưu kế, hôm nay bà đánh bại. Mặc dù cam lòng, nhưng bà còn gì nữa, chỉ cầu Hoàng thượng tha cho nữ nhân một mạng.
Lúc , Hoàng thượng đang xem lời khai của những giớt Lý Như Vân. Trong thậm chí còn nhắc đến việc Phương gia bí mật nuôi dưỡng 100 , những thể gọi là tư binh. Thấy gân xanh trán Hoàng thượng nổi lên, quả thực là phản loạn , một phụ nhân dám nuôi nhiều tư binh như ở Kinh thành, mục đích là gì?
Đáng chớt, đúng là để Hoàng đế mắt.
Hoàng đế lời khai trong tay, lửa giận trong lòng bốc lên, cuối cùng đập thật mạnh lên thư án.
“Người , phế bỏ chức Lễ bộ thượng thư của Lý Duy Trung, nhốt tử lao. Phương thị và 2 nữ đồng cũng giam tử lao, chọn ngày xử tử. Tất cả gia sản của Lý gia xung quốc khố, bộ hạ nhân giáng nô lệ, cả đời thể thoát tịch.”
Lý Duy Trung sự việc tại đến mức , lột hết triều phục, lôi khỏi đại đường Hình bộ.
Lý Duy Trung hồn, chỉ ngừng kêu “Hoàng thượng tha mạng”, thật đáng thương, đến giờ vẫn sai cái gì.
Hoàng thượng xong, Phương thị suy sụp, đó ngơ ngác, cả chút sinh khí.
Lý Như Sương ngừng giãy dụa, la hét: “Tại bắt , thả . . . “ nhưng ai để ý đến nàng .
Lý Như Vân bình tĩnh theo mặt, tựa hồ kết cục của .
Hoàng đế ghét nhất là gì, chính là bất trung, dám nuôi binh ở Kinh thành, chính là tội tru di cửu tộc, Ngài với Lý gia là chút nhẹ tay.
Phải rằng, một phụ nhân mà dám ở mí mắt dưỡng binh, chính là đang Hoàng đế vô năng. Đây cũng chính là lý do ngài công khai chuyện , một khi lộ sẽ ảnh hưởng đến thể diện và uy tín của Hoàng đế.
Sau khi Lý gia lôi , Hoàng đế giao những chuyện còn cho Bách Lý Mặc Thần xử lý.
Bách Lý Mặc Thần tuyên bố Xuân Phong vô tội, Xuân Phong hạnh phúc chạy đến ôm cô, nước mắt hạnh phúc lã chã rơi xuống.