Trước đây, khi cả nhà Đại bá vẫn ở trong thôn, đều khen 2 tỷ nhà thúc xinh , trông như hai đóa hoa. Đến cả những đứa nhỏ trong thôn cũng thích cùng 2 tỷ nhà Xuân Phong chơi đùa. So với 2 nàng, Lưu Hương kém cỏi hơn nhiều: dung mạo bình thường, do ả tính tình ương ngạnh, ả cũng mười phần phách lối. Do đó, những đứa nhỏ khác càng thích chơi cùng Lưu Hương. Càng như thế, nỗi ghen tị với 2 tỷ Xuân Phong càng lớn.
Hiện tại Xuân Phong mới 12 tuổi, nhưng những nét xinh thể giấu. Điều cho Liễu Hương thích ăn diện càng căm ghét, Xuân Phong lớn lên như thế, ả hấn thể lao đến xé nát khuôn mặt nhỏ nhắn xinh của Xuân Phong.
“Ta đây giáo dưỡng, là tỷ tỷ ngươi nhà , một câu hỏi thăm cũng , mở miệng chê khác thấp hèn là giáo dưỡng? Đại thẩm dạy ngươi thế ?” Xuân Phong gấp, cô cũng xem hai đến là gì.
“Đồ nông dân ti tiện bần hèn, xứng chuyện giáo dưỡng với ”. Lưu Hương tận lực phản kích”
“Được , cãi nữa. Mẹ ngươi , kêu đây, chuyện cần ”. Hai nha đầu đang cãi kịch liệt, bà mở miệng quát, xong liền thẳng nhà. Việc chính hôm nay còn xong, tối xong việc thu thập nha đầu vẫn muộn.
Đại thẩm đang nhà, Xuân Phong liền ngăn , bà sửng sốt kịp mở miệng hỏi, thấy Xuân Phong : ”Đại thẩm vẫn nên ở ngoài , hồi nãy thẩm cũng thấy , nhà chúng con rách nát, sợ bẩn quần áo của thẩm”
“Ngươi…” Đại thẩm xong, Xuân Phong đang rửa đồ trong bếp tiếng .
“Đại tẩu? Sao tẩu đến đây, báo một tiếng? Mau !” Mẹ Xuân Phong thấy đại thẩm đến thì vội vàng lau tay tạp dề, tiến đến dẫn bà nhà.
“Sao, đến thăm nhà các ngươi ? Không chào đón ?” Đại thẩm thấy bộ dáng khúm núm của Xuân Phong thì lên mặt”
“Đại tẩu ? Làm gì ? Xuân Phong, nhanh pha cho đại tẩu” Mẹ Xuân Phong với cô.
Xuân Phong chút nào, nhưng nên cô . Cô tình nguyện bưng hai chén hoa cúc đến, xuống bên cạnh.
“Đại tẩu , hôm nay đến chuyện gì ? Buôn bán ?”
“Haizz buôn bán ngày càng khó khăn, thời gian chúng thật là gian nan” Đại thẩm bắt đầu trợn mắt dối.
Đột nhên bà đổi chủ để cuộc chuyện:”Nhà các ngươi thời gian cũng ghê ha. Ta thấy mấy đồ gia dụng đều là đồ mới. Ta còn thấy các ngươi mới mua 10 mẫu ruộng? Có chuyện ?”
“ là như . Cũng là suy tính cho tương lai, cả nhà dù cũng cần ăn uống, nên vẫn mảnh ruộng cải thiện." Mẹ Xuân Phong nghĩ nghĩ, thành thật đáp trả!
Đến đây Xuân Phong hiểu con nhà hôm nay đến đây để gì. Hóa là thấy nhà cô sống khá giả nên tới xơ múi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-33.html.]
Trước đây cả nhà nguyên chủ chịu đói chịu khổ, thấy họ đến giúp đỡ, nay mới khởi sắc thì đến đòi tiền. Bọn họ nghĩ cuộc đời quá ha, tính toán giỏi quá ha, thật là coi Xuân Phong cái gì. Hôm nay các đừng mong mang gì, dù là một cọng lông.
“Đệ phát tài nha, còn tưởng họ đùa. Đệ đúng là càng ngày càng giỏi. “ Nghe bà tâng bốc, Xuân Phong như lạc sương mù.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Đều là công lao của Xuân Phong, nếu nó lên núi hái thuốc bán lấy tiền thì tiền mua đất, sửa nhà, mà đến cả ăn cũng đủ” dùng ánh mắt tán thưởng cô.
Nghe cô vậỵ, bà với cô vài câu khích lệ, khiến cho cô thụ sủng nhược kinh. Trước bà luôn luôn kênh kiệu, đến cả câu chào còn lười với nọn hộ. Hôm nay bà ? Đổi tính đổi nết , là mặt trời mọc đằng tây?
Khích lệ xong, bà cũng rõ mục đích đến đây:”Đệ , ngươi cũng hiện tại kinh doanh ngày càng khó khăn, giá nhập hàng ngày càng cao. Đại ca ngươi mới nhắm một lô hàng, nhưng tiền trong tay đủ. Lần đến tìm ngươi là vay ngươi ít tiền vòng vốn”
Mẹ Xuân Phong , hóa là đến vay tiền, lập tức về Xuân Phong, do dự.
Xuân Phong thấy ánh mắt của , nhưng đáp , cô xem cô định xử lý chuyện thế nào.
Giấu đầu giấu đuôi, cuối cùng cũng thẳng . Biết cô mềm lòng, chạy đến đây. Vay tiền ư, chỉ sợ là đến giật tiền thì . Tiền tay các ngươi còn lấy ? Cả thôn ai cũng đại thẩm là vắt cổ chày nước. Thấy Xuân Phong gì, bà mở miệng:”Lúc lão Tam nhà ngươi đổ bệnh, chúng chiếu cố nhà ngươi ít đó. Ngươi cũng thể lúc khá giả quên ơn khi bần hàn.” Nói xong bắt đầu .
Mẹ Xuân Phong chịu bộ dáng lóc của bà , đành mở miệng:”Đại tẩu, tẩu ? Muội cũng là cho. Tẩu cần bao nhiêu, chỉ cần thể giúp, sẽ giúp”
Bà chỉ cần câu của , lập tức trong lòng nở hoa, nhưng mặt vẫn tỏ khó xử:”Không nhiều lắm, năm mươi lạng thôi”
“Năm mươi lạng? Bà nghĩ nhà là ngân hàng , mà mở miệng là đòi 50 lạng? là công phu sư tử ngoạm”
Xuân Phong giữ bình tĩnh nữa, tưởng là hai con đến la l.i.ế.m chít tiện nghi, ngờ mở miệng là đỏi 50 lạng. Tức c.h.ế.t nàng.
Xuân Phong tức giận đầu bốc khói hận thể nhảy đến combat với con nhà , cũng may chặn cô .
“Đại tẩu, tẩu đừng tức gận, Xuân Phong nóng tính, chuyện thẳng, tẩu đừng trách nó. thật sự 50 lượng nhiều quá, nhà nhiều thế, trong nhà chỉ còn 5 lượng, tẩu cầm tạm”
“Cái gì? 5 lượng, Ngươi định đuổi ăn mày đấy ?” Nói xong liền chạy đến cửa, lóc ầm ĩ.
“Ối dời ơi, đây tử tế với nó thế nào, hóa là đồ vô tâm vô phế. Lúc nhà nó gặp nạn, chúng quan tâm hỗ trợ thế nào! Giờ nhà chút khí khăn, nó đổi xử với chúng như đuổi ăn mày. Ta sống thế nào đây, trời ơi?”