Xuân Phong bên ngoài xe ngựa một lát, vươn vai một cái chuẩn xe, tiếp tục mau chóng lên đường.
Đứng xe ngựa, khóe mắt liếc qua về phía xe tù đằng , chỉ thấy Hồng Loan mà vẫn còn đó, cứ cúi thấp đầu như thế, một chút biểu lộ cũng .
Chính xác mà là sống chít!
"Nàng mà ngoan ngoãn như !" Xuân Phong thản nhiên .
"Không ngoan ngoãn còn thể thế nào nữa?" Bách Lý Mặc Thần cũng nhàn nhã một câu.
Phải , hành thành như thế, còn thể lời ?
"Có điều, cứ mãi để cho nàng như , chỉ sợ là chịu nổi đến lúc về kinh ?"
Xuân Phong thêm một câu, nàng cũng là cho Hồng Loan, chỉ là cảm thấy hiện giờ đang mang thai thấy cái việc xúi quẩy như chít .
Hơn nữa nàng cũng cứ như để cho Hồng Loan hời, giữa bọn họ còn món nợ một đứa trẻ và mấy vạn dân chúng còn tính !
tất cả những điều , hiện giờ nàng cũng động tay, vì đứa trẻ trong bụng nàng.
"Vậy cứ sai thả nàng xuống , tóm là bất kể thế nào cũng đưa nàng về kinh thành, cho dân chúng khắp thiên hạ một câu công bằng."
Bách Lý Mặc Thần cực kỳ bình thản , để việc trong lòng, tóm chít là .
Xuân Phong gì nữa, chỉ trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Theo chuyển động chầm chậm của xe ngựa về phía , cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Vốn mang thai ham ngủ, hiện giờ là thời tiết đầu hạ, càng khiến cho dễ buồn ngủ hơn.
Bách Lý Mặc Thần thấy Xuân Phong ngủ chút yên , xem hẳn là do trời nóng bức, thế là bèn nhẹ nhàng quạt cho Xuân Phong.
Gió mát chậm rãi thổi tới, cực kì thoải mái, Xuân Phong thoả mãn chép miệng, cái đầu nhỏ nhắn mềm mại hướng phía trong dụi dụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-489.html.]
Tìm một thư thế ngủ cho thoải mái thôi mà cũng ngọt ngào như , dáng vẻ y phục rộng rãi của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần giấu nổi ý nơi khóe miệng.
Hắn thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng, hình dáng đứa con còn chào đời của họ...
Là bé trai là bé gái nhỉ?
Nếu là bé trai, lớn lên sẽ giống là giống Xuân Phong?
Nếu là bé gái, vẫn cứ là giống thì hơn! Dù nàng cũng đáng yêu thông minh như thế cơ mà...
Bách Lý Mặc Thần từ hình dáng của bé con, giới tính, tướng mạo, tưởng tượng đến tính cách của bé, lúc mới sinh thì như thế nào, lớn lên thì , nghĩ mãi đến tương lai xa tít tắp.
Bất tri bất giác, mà cũng thấy buồn ngủ, nhưng tay dừng mấy chốc, thấy tiếng Xuân Phong bất mãn hừ hừ.
Xem đây là quạt gió, nóng , bất đắc dĩ khẽ, lắc đầu, Bách Lý Mặc Thần nhặt cây quạt buông xuống, tiếp tục quạt.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Xuân Phong cảm giác bản cả quãng đường đều là ngủ, ngủ đến mơ mơ màng màng, vẻ như cũng qua bao lâu đến kinh thành .
trong thời gian mà nàng tưởng là lâu , bé con trong bụng nàng hơn hai tháng .
Xuân Phong nhẩm tính thời gian, khi là đứa trẻ trong bụng đại tỷ cũng sắp đời .
Nghĩ đến đại tỷ, Xuân Phong liền chút nhớ mẫu và , tính toán một chút, ước chừng gần một năm ở bên mẫu cùng .
Lần rời kinh lâu như thế, và mấy họ ?
Nghĩ đến đó, cổng thành phía bắc, dần dần hiện rõ ngay mắt.
Xuân Phong cảm thấy cảm giác về đến nhà tới , quá, cảm giác thuộc là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào!
Xe ngựa riêng của Diêu vương mới tới cổng thành, liền mặc quan phục chờ sẵn ở đó.
Tập trung kĩ, hóa đúng là Hộ Quốc Công Hạ Nhân Ngọc!