Thần Y Tiểu Nông Dân - Xuyên Không - Làm Ruộng - Cung Đấu - Chương 502
Cập nhật lúc: 2025-03-28 04:41:43
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một buổi yến tiệc mừng công vui vẻ, nhưng kết thúc bằng việc Hoàng Hậu kinh sợ hôn mê, bộ Tần gia đều tống ngục.
Kết quả như khỏi cho chút sợ hãi, nhưng Diêu Vương đối mặt với việc yến tiệc mừng công của phá hỏng, hề chút vui nào, vẻ như sẽ lực ủng hộ đương kim Thánh Thượng.
Như , khiến cho một nào đó dã tâm trái sẽ thu liễm tâm tư , chiêu jeet gà doạ thỏ của Hoàng Thượng, bọn họ cũng thấy rõ ràng.
Sau khi cung yến giải tán, phu phụ Diêu Vương cùng với sinh mẫu của Hoàng Hậu nương nương lưu ở trong Hoàng cung mấy canh giờ, đó mới xuất cung trở về phủ.
Về phần các thần tử khác, bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong sự kinh sợ, Tần Thượng Thư cũng coi là một nhân vật hàng đầu trong triều, nhưng Hoàng Thượng vẫn chút lưu tình nào.
Nhất thời, các quan viên còn , mỗi đều suy nghĩ riêng, hành sự của bản xem càng thận trọng hơn.
May mắn , Hoàng Thượng việc cũng quá tuyệt tình!
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ngày thứ hai, trong cung liền truyền ý chỉ.
Ý tứ đại khái của ý chỉ là, đích nữ của Tần gia đại nghịch bất đạo, hành thích Hoàng Hậu nương nương ngay tại cung yến, cho Hoàng Hậu kinh sợ, suýt chút nữa tổn thương long thai, nhưng khi thái y cật lực chữa trị, cuối cùng cũng bảo vệ mẫu tử Hoàng Hậu bình an.
Đây là tội đại nghịch, nhưng Hoàng Hậu nương nương nhân từ, mặc dù vô cùng kinh sợ, nhưng vẫn cầu tình cho Tần gia, miễn tội chít cho một nhà bọn họ.
Vì Hoàng Thượng chỉ bắt một nhà Tần gia nô lệ, lưu đày đến vùng biên cương Mặc Lan.
Thánh chỉ ban , chỉ cho các quần thần kinh sợ, mà còn mang mĩ danh cho Hoàng Hậu, đồng thời cũng bịt miệng đám đại thần, để họ cách nào dị nghị.
Có một đại thần khôn ngoan, khi Thánh chỉ ban , lập tức chạy đến mặt Hoàng Thượng khen ngợi mĩ danh của Hoàng Hậu một phen.
Kể từ đó, trong triều liền ít đề cập đến chuyện nạp phi với Hoàng Thượng, càng đừng đến những lời Hoàng Hậu nương nương kiêu ngạo, độc sủng.
Dường như bộ các triều thần đều là các quan viên yêu dân như con, một lòng chỉ nghĩ đến quốc gia đại sự, giang sơn xã tắc.
........
Buổi trưa ngày hôm đó, nắng hè chói chang nóng như thiêu đốt, mặt trời bầu trời dường như bao giờ mệt mỏi, khiến choáng váng.
Một đội quan sai áp giải một đám phạm nhân, khởi hành khỏi Kinh Thành.
Chỉ thấy những phạm nhân đó đều mặc y phục tù nhân cùng một màu, mang gông tay, gông chân, tiếng leng keng vang lên suốt đoạn đường đến chiếc xe tù dừng ở cổng thành.
Dọc đường , bên đường còn thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ những cái gì đó.
"Chao ôi, ngươi xem, đó là Tần Thượng Thư ? Nghe nữ nhi của ông vốn dĩ luôn leo lên Hoàng gia, nhưng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ân ái, bây giờ Hoàng Hậu còn mang thai, Hoàng Thượng tất nhiên là nạp phi.
Không nghĩ tới nữ nhi ông thế mà dám lớn gan hành thích Hoàng Hậu ngay đại điện, như thật sự là đáng chít! Đây chính là kết cục của việc mơ mộng hão huyền leo lên cành cao."
Có xem náo nhiệt vạch trần thảo luận với ở bên cạnh .
" , nhưng còn , Hoàng Hậu nương nương còn cầu tình cho một nhà bọn họ, vẫn thật là lương thiện, Hoàng hậu nương nương hổ danh là mẫu nghi thiên hạ."
Một âm thanh khác vang lên!
" , các , Hoàng Hậu nương nương bây giờ, chính là tỷ tỷ của Diêu Vương phi của chúng , ngươi nghĩ xem, Diêu Vương phi đích cứu chữa cho ít nạn nhân trong trận ôn dịch ở Bắc Cảnh , lương thiện như , thì tỷ tỷ của nàng đương nhiên cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-502.html.]
Vừa đến Hoàng Hậu, thì một bắt đầu tám chuyện.
"Ừm, ừm, Diêu Vương vẫn luôn bảo vệ Thiên An của chúng , Diêu Vương phi cũng vì Thiên An của chúng mà góp sức nhiều , tạo hoả pháo, còn tạo binh khí, đối đãi với lão bá tính như chúng cũng thiện, Hoàng Hậu nương nương cũng lương thiện như , theo , Tần gia rơi kết cục thật sự là đáng đời!"
Người ban đầu cương quyết gật đầu .
Nói đến Tần gia, các bá tính chuyện .
"Ôi, ? Nghe chỉ tâm tư của nữ nhi Tần gia ác độc, mà nhi tử của nhà bọn họ cũng kém chút nào, tháng , trưởng tử của Tần gia bọn họ, Tần Thư Hoài cưỡng bức cướp đoạt một nữ tử ở giữa dân chúng, còn đầy hai ngày đem chơi đến chít, ôi, thật sự là tạo nghiệt nha, bây giờ báo ứng đến !"
Lại than vãn một tiếng .
"Không chứ, chuyện quan phủ cũng quản ?" Có hoài nghi hỏi.
"Haiz, Tần gia tương đối quen thuộc, cũng là một đại quan nhất phẩm, thế nào cũng là tiền thế, khi đó chít, Tần gia liền tìm đến nhà đó, cho bọn họ ít tiền bạc, còn uy h.i.ế.p bọn họ nếu như dám báo quan, thì sẽ jeet cả nhà bọn họ, thế thì ai dám quản!"
Người đó than vãn một tiếng, mở miệng giải thích.
"Thật là một nhà lòng đen tối, còn bằng cả chó lợn, đây là xem mạng mgười như cỏ rác!" Có nhịn mắng chửi.
Nghị luận của những sớm lọt tai một nhà Tần gia, chỉ là Tần Minh Lãng khuôn mặt tiều tuỵ mang dáng vẻ hồn bay phách lạc, giống như thấy lời của những , cứng nhắc bước về phía , giống như một cái xác rút cạn linh hồn.
một thanh niên khí thịnh quả thật là thể nhịn , ví dụ như Tần Thư Hoài, nhắc đến trong miệng những đó, vẻ mặt tràn đầy hung ác nhào về phía ở bên đường.
gông xiềng ở chân trói chặt đám đó, ngăn cản động tác của , nhưng động tác thu hút sự chú ý của quan sai áp tải phạm nhân.
Quan sai đó dường như cũng quen đối phó với nhưng chuyện như thế , liền giơ tay rút một cây roi quất mạnh lưng Tần Thư Hoài.
Ngay lập tức đau đến nghiến răng nghiến lợi, định mở miệng mắng liền thấy quan sai đó giận dữ trách mắng.
"Đều thành thật một chút cho , thì sẽ chịu ít đau đớn về thể xác, lẽ còn thể sống tới khi đến biên cương, đều đến nông nỗi , còn cho rằng là thiếu gia cao cao tại thượng nữa!"
Quan sai lạnh một tiếng, liếc khuôn mặt trắng mịn của Tần Thư Hoài một cái, lời rõ ràng là cho .
Vừa thấy câu 'còn thể sống tới khi đến biên cương' , thì cơn giận trong lòng Tần Thư Hoài lập tức rút , thành thật theo xe tù.
Vừa lên xe tù, những nữ nhân vốn còn coi là sống nhẫn nại, liền nhịn oà , chẳng lẽ bọn họ sẽ rời Kinh Thành như thế , cơ hội trở về nữa ?
Nghe thấy tiếng nức nở của những nữ nhân , các quan sai bực bội, vốn là một ngày nóng bức, còn nhanh chóng lên đường.
Ngay lập tức, chiếc roi quất xe tù vang lên tiếng bộp bộp, hù doạ một đám nữ nhân đến mức run bần bật, đồng thời tiếng cũng dừng .
"Đi thôi!"
Với một câu của quan sai dẫn đầu, xe tù liền bắt đầu chậm rãi tiến về phía .
Cứ như , của Tần gia dần dần rời xa Kinh Thành trong tiếng mắng chửi và chỉ trích của các bá tính, một nào đến tiễn.
Nghĩ cũng đúng, tình huống như thì ai dám tới tiễn chứ?
Chỉ là Tần Minh Lãng yên tĩnh trong xe tù, bất kỳ phản ứng nào, cho dù nhi tử của đánh, mắng, lời khó đến , thì ông cũng tựa hồ giống như thấy.....