Ngày hôm còn đến thời gian bãi triều, Xuân Phong chờ mong hai cha con trở về.
Cả ngày hôm nay, nàng vẫn luôn cảm thấy như mất một cái gì đó quan trọng, trong lòng trống rỗng hụt hẫng.
Hình như hôm nay thời gian bãi triều vẻ muộn hơn hôm, Xuân Phong đợi mãi đến tận chiều mới thấy bóng dáng hai cha con từ xa.
Vân Tấn bước hậu viện, Xuân Phong lập tức bước nhanh tới, thấy con trai cao lớn rắn rỏi, ánh mắt kiên định, Xuân Phong đột nhiên cảm giác con trai trưởng thành.
"Tấn Nhi, hôm qua ở trong cung con ngủ ngon ?"
Bao nhiêu lời hóa thành một lời hỏi thăm quan tâm nhẹ nhàng.
"Mẹ, yên tâm , ở trong cung con trai cung nhân hầu hạ, sống , chỉ là đầu tiên rời xa cha , vẫn còn chút quen lắm. Con trai một hoàng đế , một minh quân, chỉ e thời gian con thể ở bên cạnh cha sẽ ít ."
Nhìn thấy ánh mắt của mẫu tràn đầy sự quan tâm và nỡ, trong lòng Vân Tấn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhớ tới những lời của cha với , trong lòng càng quyết tâm hơn đối với mục tiêu lựa chọn, lấy hết can đảm để với .
Xuân Phong đột nhiên cảm thấy dường như sắp mất một đứa con trai, trong lòng nàng khó chịu, nhưng nàng thể biểu lộ mặt con.
"Tốt, Tấn Nhi của nhất định sẽ trở thành một đấng minh quân, tin tưởng con!"
Xuân Phong cố nén nhịn sự nỡ, đưa tay chỉnh quần áo cho con, yêu thương .
"Được , con nó mệt mỏi cả một ngày , vẫn còn một việc cần xem , hãy để nó về phòng ."
Bách Lý Mặc Thần thấy dáng vẻ của Xuân Phòng, thì nàng luyến tiếc nỡ , chỉ đành nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Ừ, nhanh về nghỉ ngơi , đồ ăn cho các con."
Xuân Phong lời khuyên gật đầu, trong bếp.
Bách Lý Mặc Thần cũng theo , giúp Xuân Phong rửa rau nhóm lửa, cũng thấy một chút vui vẻ khuân mặt của Xuân Phong.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Được , đừng lo lắng, nàng tin tưởng Tấn nhi!" Hắn nhịn .
"Không là tin nó, là ...... cũng sự bất đắc dĩ và tăm tối của hoàng gia, cho dù bây giờ ai tranh giành với nó chuyện gì, nhưng tương lai thì , đám triều thần đó mấy a dua nịnh bợ theo đóm ăn tàn chứ, chỉ là lo Tấn nhi của sẽ tính kế khắp nơi, ngay cả bên cạnh gối cũng thật lòng với nó."
Xuân Phong dừng động tác trong tay, thở dài .
Mọi đều ngưỡng mộ cảm giác quyền cao chức trọng, vinh hoa phú quý nhưng ai hiểu nỗi bi ai khi mà ở vị trí cao sẽ luôn tính kế khắp nơi, lúc nào cũng dùng khuôn mặt giả tạo đối xử.
Không nàng quá lo lắng cho con trai , thậm chí là chút lo lo mất, từ khi Vân Tấn lên ngôi, trong lòng nàng đều là cảm xúc tiêu cực.
"Không vẫn còn chúng ? Cho dù tất cả trong thiên hạ đều tính kế Tấn Nhi, chẳng vẫn còn và nàng bảo vệ nó ? Còn Oanh nhi và Vân Tễ nữa mà? Không nàng thường rằng gì mà cả nhà chúng thể giải quyết !"
Bách Lý Mặc Thần ôm lấy eo của Xuân Phong, nhẹ nhàng an ủi nàng.
Sau khi suy nghĩ một lúc mặc dù nỡ, nhưng nàng vẫn cố gắng miễn cưỡng chấp nhận.
Đợi đến khi Xuân Phong tỉnh táo ......
"Ây da, cá của .....cháy !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-549.html.]
Nhìn con cá trong nồi cháy, mặt Xuân Phong tối sầm .
Bách Lý Mặc Thần : "Nàng xem nàng lo lắng quá mức đến cá nó cũng phản đối kìa, tối nay chúng sẽ ăn cá nướng đen ?"
"Đáng ghét, cái gì mà cá nướng đen, nhanh thêm một con nữa cho , nồi canh cá khác."
Xuân Phong Bách Lý Mặc Thần trêu chọc món cá nướng đen bèn lệnh.
"Tuân lệnh vương phi đại nhân, tiểu nhân ngay đây!"
Bách Lý Mặc Thần thấy nàng lập tức thẳng lên gật đầu đồng ý.
Không lâu , một con cá tươi sống mới xử lý xong xuất hiện thớt mặt Xuân Phong.
Chỉ thấy bóng dáng hai bận rộn trong phòng bếp, chẳng mấy chốc một bàn lớn các món ăn ngon.
Thức ăn bày lên bàn, hai con quỷ nhỏ ngửi thấy mùi thơm lập tức mò đến.
"Oa, , hôm nay món ăn ngon , con gọi ca ca!"
Vân Oanh thấy một bàn món ăn thơm ngon với đủ màu sắc, vui vẻ reo lên, xoay chạy gọi Vân Tấn.
Vừa , thì thấy Vân Tấn tới cửa.
"Ca ca, mau đến đây, hôm nay nấu món ngon , nhanh nhanh, mau ăn thôi."
Vừa kéo Vân Tấn bàn.
Bách Lý Vân Tấn tao nhã vén áo choàng xuống, khi cả nhà đến đầy đủ, lúc Xuân Phong mới gọi mang cơm lên.
Trong bữa ăn cả nhà ăn uống vui vẻ, Vân Oanh và Vân Tễ luôn cảm thấy khí bữa tối hôm nay dường như điều gì đó sai sai, nhưng chỗ nào .
Mãi đến khi Vân Tấn ăn xong đặt bát đũa xuống, hai đứa nhỏ mới phát hiện manh mối.
"Ca ca ăn no ?"
Vân Tễ chớp đôi mắt to, khuân mặt bánh bao phồng lên, trong miệng đầy thức ăn hỏi.
"Ừm, ăn no , Vân Tễ ăn từ từ thôi, đừng vội."
Vân Tấn gật gật đầu ôn hòa trả lời.
" mà ca ca......" Vân Tễ nhíu mày , nên gì.
Bình thường ca ca như thế ...
Thường ngày ba bọn họ đều tranh ăn ? Như thế nào mà hôm nay ca ca nhã nhặn lịch sự như , khiến cho nó thật sự quen lắm.
Tất cả những điều Xuân Phong đều thấy, một mặt cảm thán vì đứa trẻ trưởng thành , mặt khác cảm thấy đau lòng, bây giờ ngay cả những điều cũng kiềm chế.
ngờ thấy Vân Tấn : "Trong nhà là ca ca, đương nhiên gương cho và , học cách kiềm chế bản , lễ nghĩa quy củ cũng cần bắt đầu để ý ."
Những lời cho hai đứa nhỏ sững sờ ngơ ngác, khỏi ăn chậm , nhưng Xuân Phong buồn .