Bách Lý Lăng Phong xong cũng thêm gì nữa.
Mãi đến tận nửa đêm, Bách Lý Mặc Thần mới tỉnh .
Sự nhạy bén bồi dưỡng nhiều năm khiến Bách Lý Mặc Thần mở mắt thoáng qua bây giờ còn ở trong mật thất.
Thế nhưng, cảm nhận thở quen thuộc bên cạnh. Đã mười mấy năm , thở đó vẫn khiến cảm thấy yên tâm như .
Giữa đêm tối, thấy Xuân Phong ngủ say quen thuộc như , trong lòng Bách Lý Mặc Thần cũng dịu dàng theo. ngay cảm thấy đau lòng vô cùng, nàng một mang theo lính canh đến hoang mạc, chắc chắn chịu nhiều vất vả ?
Mấy ngày nay Xuân Phong ngủ ngon, cảm nhận tiếng động bên cạnh Bách Lý Mặc Thần thì Xuân Phong lập tức tỉnh .
Phong Nhi..." Bách Lý Mặc Thần chăm chú gương mặt bản ngày đêm nhớ đến trong đêm tối, thì thầm : "Để nàng chịu khổ ."
Sau nhiều ngày trôi qua, Xuân Phong nữa thấy giọng của Bách Lý Mặc Thần, nước mắt cũng nhanh chóng rơi theo: "Còn Tễ nhi..."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Tễ nhi ? Vẫn tìm thấy Tễ nhi và Oanh nhi ? Lẽ nào kẻ bắt cóc chúng là cùng một ?"
Bách Lý Mặc Thần lập tức dậy, căng thẳng.
"Đã tìm thấy Oanh nhi , nhưng Tễ nhi vẫn còn ở trong tay ."
Xuân Phong xong, đem chuyện xảy ban ngày kể cho Bách Lý Mặc Thần một nữa.
"Nếu như thật sự là như , tính mạng của Tễ nhi tạm thời sẽ nguy hiểm. Nàng yên tâm, nhất định sẽ tìm hai bảo vật ."
Trong đêm tối, con ngươi của Bách Lý Mặc Thần sáng rực: "Nàng đừng lo lắng, chuyện !"
"Được!"
Xuân Phong cử động cơ thể, tựa n.g.ự.c của Bách Lý Mặc Thần, nhịp tim đập mạnh của mới cảm thấy yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-581.html.]
Không tại , Xuân Phong luôn cảm thấy mối nguy hiểm giống với những , dù cho Bách Lý Mặc Thần đang ở bên cạnh nhưng nàng vẫn cảm thấy một loại cảm giác đau lòng như sắp chia xa.
Bách Lý Mặc Thần thuận tiện ôm chặt lấy Xuân Phong: "Đêm vẫn còn dài, nàng ngủ một giấc ."
Ừ...
Xuân Phong nép trong lòng của Bách Lý Mặc Thần, lâu chìm giấc ngủ.
Cuộc chuyện của hai tuy nhỏ, nhưng những theo trong chuyến đều là những thị vệ tinh nhuệ, tin tức Bách Lý Mặc Thần tỉnh bộ đều . Tuy rằng kích động, nhưng đoán Vương gia và Vương phi đang chuyện nên tất cả đều kìm nén kích động trong lòng xuống.
Chỉ Bách Lý Lăng Phong là tâm trạng thể bình tĩnh, thức trắng một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả thị vệ đều hành lễ với Bách Lý Mặc Thần. Hắn những thị vệ trung thành tận tụy , trong lòng cũng cảm thấy hài lòng.
"Huyền Dịch, ngươi dẫn theo mười ở đây, bảo vệ an cho vương phi và quận chúa, những còn theo ."
Sau khi ăn sáng và nghỉ ngơi xong, Bách Lý Mặc Thần lệnh.
"Mặc Thần, ?"
Xuân Phong lo lắng hỏi, nàng khó khăn lắm mới tìm thể chịu thêm một đau đớn đó nữa.
"Không dễ gì để lập một căn cứ ở giữa hoang mạc, tìm xem vận may của đến , cần lo lắng, bổn vương nhất định sẽ về an ."
Bách Lý Mặc Thần thoáng qua là Xuân Phong đang lo lắng cái gì, nhưng nếu thử nữa thì thật sự cam tâm từ bỏ như .
Xuân Phong cũng nếu sử dụng những kỹ thuật của thời hiện đại thì việc tìm nơi ở của thánh sứ sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng nàng cách nào để những lời , thế nên chỉ thành : "Vậy sớm về sớm, và Oanh nhi ở đây đợi ."
Bách Lý Lăng Phong qua Xuân Phong với vẻ kỳ quái, : "Vương , cùng ."
Có Huyền Dịch ở đây, Bách Lý Mặc Thần cũng yên tâm hơn, thế nên liền dẫn theo Bách Lý Lăng Phong và những thị vệ còn cùng về phía nơi ở của thánh sứ, hy vọng thể thu hoạch gì đó.