Nam Ngự Trúc ấm áp : “Hiện tại bảo bối thuộc về Vương gia, Vương gia thể lấy bất cứ lúc nào."
"khụ khụ!"
Lúc , Nam Ngự Phong mặt đất phát âm thanh liên tục, hấp dẫn sự chú ý của .
Nam Ngự Phong Bách Lý Mặc Thần cùng Nam Ngự Trúc, khó khăn : "Tại ?"
Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng Nam Ngự Phong.
“Ngươi chúng c.h.é.m g.i.ế.c lẫn , còn ngươi ngư ông đắc lợi, cho nên chúng mới giúp ngươi, bày trò như cho ngươi xem.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Binh lính ngươi cho phục kích, sớm bổn vương diệt trừ. Những theo lệnh của ngươi xông đều là thị vệ của bổn vương, nào, giờ ngươi thể an tâm nhắm mắt chứ?"
Nam Ngự Phong nhất thời cảm thấy tuyệt vọng, cho rằng ưu việt, tính kế tất cả , nhưng ngờ trúng kế chính là .
Một tàn vẫn chống đỡ cho Nam Ngự Phong giờ còn nữa, thêm đó, m.á.u trong tim lũ cổ trùng hút sạch, giãy giụa mấy cái lăn chết.
Nam Ngự Trúc t.h.i t.h.ể của Nam Ngự Phong với ánh mắt thương cảm, sang Bách Lý Mặc Thần : "Xin thỉnh Vương gia đáp ứng, cho hậu táng đại ca."
Bách Lý Mặc Thần mặc dù hận Nam Ngự Phong, nhưng cũng ý khó xử: "Đây là chuyện của gia tộc ngươi, Tam Vương tử gì thì ."
Nam Ngự Trúc cảm kích : "Đa tạ bệ hạ!"
"Làm lấy bảo bối ?"
Xuân Phong quanh chiếc rương pha lê, nhưng thấy chỗ nào để mở.
Nam Ngự Trúc xong lập tức đến một bên bức tường, theo quy luật ấn vài cái, chiếc rương pha lê bắt đầu bay lên, lộ thời quyền trượng bên trong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-627.html.]
Nam Ngự Trúc bước tới, ấn vài xung quanh quyền trượng thời , tất cả các cơ quan giữ quyền trượng thời đều mở .
Nam Ngự Trúc lấy quyền trượng thời , đưa cho Bách Lý Mặc Thần.
Ngay khi Xuân Phong đến gần với quyền trượng thời , cảm giác quen thuộc đó ập trong lòng. Xuân Phong khỏi nhíu mày.
"Chuyện gì ?"
Bách Lý Mặc Thần hỏi.
Xuân Phong lắc đầu: “Không gì.”
Bách Lý Mặc Thần cảm thấy Xuân Phong nhất định đang giấu điều gì đó, đột nhiên nhớ tới điều Nam Ngự Phong về ma lực của quyền trượng thời , liền hỏi.
"Nam Ngự Phong đó , cây quyền trượng thời thể xuyên , cũng thể khiến sống mãi già, ?"
Nam Ngự Trúc mỉm : “Đó chỉ là những truyền thuyết cổ xưa của bộ tộc Na Thần. Dù lưu truyền rộng rãi nhưng từng thấy ai du hành xuyên thời gian và gian, cũng từng thấy ai thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử."
Bách Lý Mặc Thần xong, lúc mới yên tâm.
Có điều Xuân Phong vui vẻ gì mà dậy. Sứ giả đến từ một thế giới khác tìm kiếm những kho báu , lẽ đơn giản như , việc du hành xuyên thời gian và sống mãi già, Xuân Phong dám coi những điều như một trò đùa.
"Mặc kệ những bảo bối thể gì, chúng cũng hiếm lạ, chỉ cần thể cứu của , cho trường sinh bất lão cũng cần!"
Bách Lý Vân Oanh ở bên cạnh , khiến mỉm thiện ý.
Xuân Phong cũng trở nên vui vẻ hơn một chút, đúng , dù mục đích của Thánh sứ là gì cũng liên quan gì đến nàng, nàng chỉ con trai , cũng chỉ ở bên gia đình , quan tâm đến những chuyện khác!
Nhóm từ mật thất , Xuân Phong châm cứu một , kê cho lão thủ lĩnh một ít thuốc. Sau khi uống xong, rõ ràng tinh thần hơn nhiều, cũng thể mở miệng chuyện lưu loát.