Trong lúc chuyện, ông Hàn bế đứa cháu gái lên thử, cảm thấy con bé chẳng nặng là bao. Cơ thể ông vẫn còn khỏe, bế đứa bé nặng hơn mười lăm ký mà nhẹ như . Thế mà cứ gọi ông là "ông già", đúng là chẳng con mắt .
Ông hiệu cho con trai thứ hai và con dâu nhà. Họ thẳng từ cổng chính , qua hành lang phòng khám, nhưng vẫn thấy tiếng động bên trong.
Bệnh nhân yên tĩnh hơn nhiều so với lúc mới đến, nhưng nếu so với bình thường thì vẫn còn khá ồn.
Chị dâu hai – Giản Tố Anh – về phía phòng khám vài , rõ ràng tò mò, nhưng hỏi gì thêm. Nhà ông Hàn điện thoại bàn, dù gọi đắt đỏ, mỗi tháng họ vẫn gọi một, hai để cập nhật tình hình.
Giản Tố Anh cũng ông Hàn cho thuê nửa mặt tiền căn nhà để mở phòng khám. Nghe bác sĩ mở phòng khám còn từng tìm thấy vàng tổ tiên để giấu xà nhà – một câu chuyện như truyền thuyết khiến lớn cũng tò mò.
Chính vì , bà gặp vị bác sĩ đó. mới đến nơi, bà vẫn ưu tiên gặp cha chồng .
“Hàn Trầm, đưa thím cầm đỡ cho.” Giản Tố Anh thấy tay xách đầy đồ nên chủ động đỡ lấy vài món.
Ngày nhỏ, Hàn Trầm sống chủ yếu ở nhà chú thím hai. Mẹ dạy học ở vùng quê bảy năm liền, mỗi năm chỉ về thành phố vài , gần như thể chăm sóc con trai. Trong thời gian đó, Giản Tố Anh – nhân viên bán hàng ở cửa hàng thực phẩm – luôn đối xử với Hàn Trầm, gì ngon cũng mang về chia phần. Nhờ mà tình cảm giữa Hàn Trầm với vợ chồng chú hai thiết.
Cả nhóm khu nhà . Bà Hàn đợi sẵn ở cửa, thấy con trai thứ hai bước liền ông :
“Mẹ , lúc nãy ba ngoài cửa chờ bọn con. Lần ba còn như thì ngăn ổng , trời nóng thế , lâu nguy hiểm lắm.”
Bà Hàn ngẩn , liếc chồng, bắt gặp vẻ mặt lúng túng của ông. Bà liền hiểu, con trai hiểu nhầm .
Bà chỉ , lấp liếm:
“Ừ, sẽ nhắc. Đi tàu xe lâu chắc mệt hả con?”
“Cũng lâu lắm , hai tỉnh liền , tàu mất năm tiếng thôi. Có điều đông quá, chen mệt ghê.”
Vừa xong, cô con gái nhỏ của họ chen lời, kể một cách sống động:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-172.html.]
“Con sắp ép bẹt luôn !”
Con bé chuyện dễ thương, khiến ai cũng thích. Bà Hàn vui lắm, lấy kẹo bánh chơi với hai đứa nhỏ.
Ông Hàn thì trông cháu cảm thán:
“Chớp mắt cái mà tụi nhỏ một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi . Nhanh thật đấy. Tiểu Huy đúng là mát tay, còn nhỏ hơn Hàn Trầm bốn tháng mà giờ hai đứa con chạy nhảy tung tăng .”
Dù ông trực tiếp nhắc chuyện lập gia đình, nhưng lời ông khiến con trai thứ hai lo Hàn Trầm thấy áp lực, nên liền chuyển đề tài, hỏi thăm sức khỏe cha .
Bà Hàn :
“Sức khỏe của ba con vẫn , bệnh gì lớn, mỗi ngày đều vui vẻ.”
Con trai bà nghĩ rằng cha lạc quan, vui tính nên lo lắng thêm.
Còn ở phía phòng khám, La Thường đang chuẩn rút kim cho bệnh nhân.
Còn năm phút nữa. Lúc cô bình tĩnh, sang Thôi Phượng Sơn :
“Bệnh nhân cần châm mười mấy huyệt, nhưng thực tế mỗi chỉ dùng một phần thôi, còn tùy sức chịu đựng của bệnh nữa.”
“Trường hợp của là bệnh mới phát hai tháng, nên sẽ dùng nhiều huyệt hơn và cách châm cũng mạnh tay hơn. nếu là bệnh lâu năm thì sẽ chọn ít huyệt hơn, mỗi chỉ châm một đến ba nhóm, đổi huyệt khác.”
Nghe , Thôi Phượng Sơn giấu nổi sự ngưỡng mộ, giơ ngón tay cái khen ngợi:
“Cô giỏi thật đấy!”
Cậu thấy quan điểm của La Thường trùng hợp với , chuyện cũng dễ hiểu, nên trò chuyện thêm.
Ban đầu tới đây theo yêu cầu của chú ba, chủ yếu là để thể hiện thiện chí. Dù La Thường còn ý định hợp tác với nhà họ Thôi vụ giải quyết Tào Trị Bình, nhưng họ vẫn giữ mối quan hệ với cô – còn cần đến .
Thôi Phượng Sơn đến với tâm thế thành nhiệm vụ, nhưng nửa tiếng ở đây, thật sự đổi suy nghĩ.