"May mà bác sĩ mở phòng khám ở đây, nhà ngay gần, khám bệnh tiện lắm, khỏi mất công chạy sang đường Sơn Hà nữa."
La Thường thấy hai đang trò chuyện nhưng nhận họ là ai. Cảm giác quen quen, thể là bệnh nhân cũ từng khám chỗ cô, nhưng mỗi ngày cô tiếp bao nhiêu ca, thể nhớ hết mặt từng .
Cô lịch sự gật đầu: "Vâng, lát nữa bắt đầu khám từ thiện, sẽ khám cho hai ."
"Được , bác sĩ La cứ bận việc , tụi đợi ."
Một bà cụ ngang qua, thấy cảnh mà há hốc miệng. Cuối cùng kìm tò mò, sang hỏi thăm thông tin về La Thường từ cặp vợ chồng trung niên .
Vừa xong, bà cụ lập tức quyết định… để bác sĩ La khám cho mới .
Những tình huống tương tự cứ liên tục diễn trong nửa tiếng tiếp theo. Nhờ bệnh nhân cũ truyền miệng, chỗ La Thường nhanh chóng đông xếp hàng, thậm chí đông chẳng kém mấy bác sĩ lớn tuổi tiếng.
Dù mới mở phòng khám bao lâu, nhưng hai tháng nay cô việc liên tục, bệnh nhân đủ các tầng lớp trong thành phố Thanh Châu. Nhờ tay nghề vững và thái độ việc tử tế, tiếng tăm của cô lan xa, thế nên cả khi buổi khám từ thiện chính thức bắt đầu, chỗ của La Thường thể dùng hai chữ “vắng vẻ” để miêu tả.
---
Lúc , xe khách chở đoàn bác sĩ từ thành phố Hối Xuyên cũng đến nơi, chỉ mười phút giờ khai mạc. Người phụ trách nhanh chóng đến đón tiếp và đưa họ đến khu dành riêng cho các bác sĩ.
Trong lúc các đồng nghiệp đang tranh thủ sắp xếp, Trình Chiêu Minh lặng lẽ quan sát hàng bác sĩ bên phía Thanh Châu. Ở đó hai nữ bác sĩ Đông y – một gần năm mươi, chắc chắn … ông đang tìm. Người còn là cô gái trẻ, chỉ ngoài hai mươi. Rất thể là cô.
Điều khiến ông ngạc nhiên hơn cả, chính là hàng chờ bàn cô gái dài ngờ. Không giống cái cảnh " chơi xơi nước" mà bác sĩ Đông y trẻ tuổi thường gặp .
Tình hình thế , ông cũng tiện bước qua chào hỏi. Hơn nữa, theo như ông , lẽ sư vẫn ông sẽ đến hôm nay – chuyến là do thầy ông sắp xếp.
Sau khi sắp xuống, Trình Chiêu Minh sang bác sĩ bên cạnh, bàn bạc xin đổi chỗ. Ông gần phía Thanh Châu hơn. Vị bác sĩ thấy vấn đề gì, liền nhấc biển tên và dụng cụ qua ghế bên cạnh.
Buổi khám từ thiện nhanh chóng bắt đầu. Chỉ cách một bác sĩ trung niên, Trình Chiêu Minh thể dễ dàng thấy La Thường đang việc.
Người đến khám đông, hàng kéo dài, đủ để thấy phía Thanh Châu truyền thông khá đó.
Trình Chiêu Minh cũng bắt đầu định tâm lý, tập trung công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-229.html.]
---
"Bác sĩ La, đây là dì ruột của , cô ruột đó."
Đến lượt một bệnh nhân quen mặt, vội khám mà giới thiệu nhân .
"Bác thấy khó chịu ở ạ?" La Thường , đặt tay bắt mạch cho phụ nữ trung niên.
"Bị nóng trong lắm, miệng thì lở hoài, uống bao nhiêu thuốc giải nhiệt mà hết." Người phụ nữ đưa tay che má, trông khó chịu.
La Thường gật đầu, gì ngay mà tiếp tục bắt mạch.
Lúc , một nhóm của Đội xử lý tình huống khẩn cấp ngang qua. Tiểu Tạ khẽ chạm khuỷu tay Quách Nghị, nhỏ:
"Nhìn kìa, chị cũng ở đây. Chị giỏi ghê, cùng hàng với mấy chuyên gia lão làng đấy!"
Từ xa, Quách Nghị thấy La Thường. Dù thể tách đội để chuyện, trong lòng vẫn tràn đầy tự hào. Nếu đuôi, chắc giờ nó đang ngoáy tít .
"Hàn đội đến ?" Một đồng đội khác hỏi.
"Không chắc. Lúc đầu sẽ đến, nhưng ở bãi thu gom phế liệu gần thôn Tam Đạo Câu phát hiện vài thùng giấy khả nghi, kiểm tra , kịp ."
---
Trong lúc đó, La Thường khám xong phần mạch, giờ kiểm tra miệng của bệnh nhân. Cô vội vàng chuyển sang chỗ khác, mà hỏi một câu tưởng như chẳng liên quan:
"Bác lạnh tay chân ?"
"Ôi đúng , đúng luôn đấy. Có bác sĩ bảo thận yếu, cho thuốc bổ thận, là bổ dương gì đó…”
Người phụ nữ vì chứng nóng trong mà khám bao nhiêu nơi, ai cũng cho thuốc giải nhiệt, uống mãi đỡ. Lần danh y khám từ thiện, bà mới theo nhà đến thử. Nếu giới thiệu , chắc bà cũng sẽ như những khác – chọn khám với bác sĩ lớn tuổi.
với kinh nghiệm sẵn , La Thường sớm đoán nguyên nhân và hiểu luôn khả năng các bác sĩ đó thể chẩn sai ở . Lạnh cả tứ chi – nhiều khả năng nhầm thành tứ nghịch do kinh thiếu âm gây .