Tối hôm đó, Từ Sanh Sanh giận dỗi, lúc ngủ cũng   mặt về phía Bạch Minh mà  lưng  tường. Bạch Minh liếc  cây bút vẽ đặt ở mép tủ đầu giường để Từ Sanh Sanh tiện tay lấy,  , đến vẽ địa bàn cũng   nữa, chứng tỏ là thật sự giận .
 
Từ Sanh Sanh cũng    cái tật gì. Từ hồi mẫu giáo  thích  tên  lên cánh tay Bạch Minh. Ừm, là mỗi ngày. Khi ngủ  nhà  thì    khi  ngủ, nếu  ngủ  nhà  thì sáng hôm   học cô bé nhất định  bổ sung. May mắn là những năm nay chữ  của cô bé   hơn  nhiều, cũng thanh tú hơn,  còn cả cánh tay chi chít tên cô bé nữa.  tối nay   vẽ nữa ư?
 
Bạch Minh gọi một tiếng, "Đại tiểu thư? Công chúa?"
 
Bên   thèm đáp  . Chỉ thấy mái tóc đen nhánh mượt mà  cái gáy tròn tròn của cô bé.
 
Bạch Minh dứt khoát tự   xuống, thôi , sáng mai đưa cô bé  câu tôm sẽ hết giận thôi.
 
Thật tiếc là sáng hôm  họ  kịp  câu tôm.
 
Trời mùa hè sáng sớm,  trong thị trấn cũng dậy sớm, nên ồn ào là điều khó tránh khỏi.  thứ đ.á.n.h thức Bạch Minh   là tiếng ồn ào đó, mà là cảm giác   đang vẽ lên tay .
 
Anh  cần mở mắt cũng  là Từ Sanh Sanh.
 
Bạch Minh đưa tay giữ lấy tay Từ Sanh Sanh,  mở mắt, "Hết giận  ?"
 
Cô bé  dậy, tự  quần áo xong   giường, phồng má, rụt tay , tiếp tục  nốt chữ "Sanh" cuối cùng trong tên Từ Sanh Sanh lên cánh tay .
 
Thôi , vẫn còn giận,  thèm để ý .
 
Bạch Minh giơ tay lên ,  làn da màu bánh mật của  là ba chữ "Từ Sanh Sanh" màu hồng neon... Cái hiệu ứng thị giác ...
 
Bạch Minh  một cái là  cô bé cố tình.
 
Anh dứt khoát  dậy, "Thôi  ,  sai . Anh hứa   sẽ  bỏ chạy nữa, nếu em   ,  cõng em cả đời  ?"
 
Nói xong câu ,  tự  ngẩn  một chút,  đại tiểu thư phiên bản nhí  mặt. Anh tự an ủi  trong lòng, vì   Từ Sanh Sanh sớm muộn gì cũng sẽ  , kiếp  cô bé vẫn  , nên  mới   những lời như .
 
Thế nhưng vẻ mặt ủ rũ ban đầu của Từ Sanh Sanh bỗng chốc sáng bừng lên, cuối cùng cũng mở miệng, "Anh  thật chứ? Cõng em cả đời?"
 
Bạch Minh sửa , "Là khi em     sẽ cõng em cả đời.  em   cố tình  ..."
 
"Cả đời?" Giọng   Từ Sanh Sanh ngắt lời.
 
Đôi mắt to tròn long lanh của cô bé cứ thế  Bạch Minh, bên trong tràn đầy mong đợi và nghiêm túc.
 
"Là cõng em cả đời..."
 
"Bạch Minh   đồng ý ,  là cả đời mà."
 
Nói  cô bé vui vẻ kéo tay Bạch Minh , vẽ một trái tim nhỏ màu đỏ bên cạnh ba chữ "Từ Sanh Sanh" màu hồng neon sáng chói .
 
Được thôi, càng  hơn.
 
Khóe miệng Bạch Minh giật giật, thẩm mỹ của cô bé cũng  mà,   thích vẽ những màu mè hoa lá cành lên  ?
 
Lúc  Bạch Minh   còn bận tâm tại     để cô bé vẽ nữa.
 
Cửa phòng họ  gõ vài tiếng,  là  dì Chu đến . Hứa Nguyệt thường sẽ ào ào đẩy cửa  ngay.
 
Quả nhiên dì Chu đẩy cửa bước , "Sanh Sanh, tiểu thư  về, với  ba  cháu cũng đến , dì đến đón cháu về nhà."
Mèo con Kute
 
Bạch Minh liền  thấy nụ   gương mặt đang vui vẻ của Từ Sanh Sanh thu  một chút, ngay  đó cô bé "ồ" một tiếng, giọng buồn bã , "Cháu   câu tôm  ."
 
Bạch Minh  cô bé như  cũng   nữa, "Không ,    sẽ đưa em ."
 
Cuối cùng Từ Sanh Sanh vẫn mặc chiếc váy nhỏ,   xe lăn  dì Chu đẩy .
 
Sáng sớm Kha Dĩ xách theo cái xô nhỏ đến tìm họ,  bé và Bạch Minh   Từ Sanh Sanh như một búp bê xinh   trở về trong tủ kính, chiếc Maybach sang trọng  chính là tủ kính của Từ Sanh Sanh.
 
Họ  chiếc xe chạy , Kha Dĩ  đầu hỏi Bạch Minh, "Vậy chúng  còn  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-12-bach-minh-anh-da-hua-roi-noi-la-mot-doi-ma.html.]
 
Bạch Minh  bóng xe khuất dần,    về phía ngọn núi, "Đi chứ."
 
Kha Dĩ  vui vẻ, giục , "Nhanh lên nhanh lên, nhiều   chỗ  lắm, đến muộn là  còn chỗ cho chúng  ,   công chúa thì chúng   thể  nhanh hơn."
 
Bạch Minh  thấy   Từ Sanh Sanh,  nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn  vui của cô bé.   nhanh  đó,  vẫn  với ba   một tiếng  cùng Kha Dĩ chạy .
 
Kiếp  Từ Sanh Sanh  quan hệ   với gia đình, nhưng ba  cô bé đối xử với cô bé hình như vẫn khá . Bằng  Từ Sanh Sanh đưa  về nhà, rõ ràng họ  vui nhưng vẫn chấp nhận.
 
Ngay cả em trai cô bé, rõ ràng  thấy  là giận đến đỏ cả mặt, nhưng khi Từ Sanh Sanh  sang thì cố nén giận mà nặn  một câu, "Anh rể."
 
Thật sự mà , Bạch Minh lúc đó sướng  mặt. Cái cục tức suýt phá sản cũng  giải tỏa một phần.
 
Sau  Từ Sanh Sanh còn nhiều  dẫn   chọc tức Từ Hạo Vũ, khiến   tức c.h.ế.t  ,  lưng còn mắng Bạch Minh là thằng ăn bám dựa  chị .
 
Bạch Minh  hỏi ngược  một câu, "Tiếc là  cũng chẳng ăn  'cơm mềm' của chị  ."
 
Khiến Từ Hạo Vũ tức c.h.ế.t  .
 
Cho nên Bạch Minh cảm thấy Từ Sanh Sanh về nhà gặp ba  cô bé cũng   chuyện , hồi nhỏ cô bé cũng luôn  lóc đòi ba . Chỉ là bây giờ lớn  hình như ít nhắc đến.
 
Chỉ là cái điều Bạch Minh nghĩ rằng   chuyện gì,   hiện thực tát cho một bạt tai đau điếng.
 
Anh và Kha Dĩ câu tôm đến trưa thì về, còn bắt  vài con cá nhỏ. Cùng với vài con tôm nhỏ đang búng tanh tách, định để đại tiểu thư nuôi chơi.
 
Cô bé đặc biệt thích những thứ .
 
Thế nhưng buổi chiều   tìm  một cái lọ thủy tinh trong suốt để thả cá và tôm , dì Chu   xe đưa đến một cách vội vã.
 
Vừa   gọi tên Bạch Minh, "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!!"
 
Hứa Nguyệt vội hỏi, "Sao ? Tiểu Bạch!!"
 
Bạch Minh xách theo mấy con cá của  "ừ" một tiếng  đáp , "Con đây."
 
Sau đó dì Chu chạy đến kéo  lên, "Đi, cháu theo dì về một chuyến, Sanh Sanh gặp chuyện ."
 
Vẻ mặt dì  đều hoảng loạn.
 
Hứa Nguyệt cũng hoảng, "Sao ? Em cũng ."
 
Con  đột nhiên  đưa , cô  chắc chắn cũng  chút cảnh giác.
 
Dì Chu cũng   nhiều, kéo Bạch Minh  ngay.
 
Hứa Nguyệt cũng  theo. Lão Bạch còn nhét cho cô  một cái điện thoại, dặn  chuyện thì gọi điện.
 
Cứ thế hai  con  kéo lên xe.
 
Bạch Minh đợi xe chạy  mới hỏi, "Đã xảy  chuyện gì ?"
 
Thật   đó  cũng  hỏi, nhưng Hứa Nguyệt cứ  liên tục. Câu trả lời của dì Chu  rõ ràng,  dứt khoát đợi lên xe  hỏi.
 
Lúc     đều bẩn thỉu, còn  kịp  quần áo nữa. Dì Chu vẫn nắm chặt cổ tay   buông.
 
Từ Sanh Sanh thật sự gặp chuyện  ?
 
Mà  là chuyện  quan trọng. Bằng  vẻ mặt dì Chu  đến mức hoảng loạn như .
 
Tim Bạch Minh đập  nhanh.
 
Dì Chu  , "Sanh Sanh tự nhốt  trong phòng , liên tục la hét."